Chương 26: Một ngày ngàn dặm (2)

Người phụ nữ này rất đẹp, là kiểu đại mỹ nữ, cô ấy cũng cao hơn Sở Tiểu Kiều một chút.

Trước lồi sau vểnh, eo vô cùng nhỏ, nhìn thế nào cũng không thấy một người phụ nữ đã từng sinh con.

Khuyết điểm duy nhất của cô ấy là thần sắc không tốt vì một thời gian dài mệt nhọc.

Lục Vân đi tới trước mặt Thẩm Vi Vi rồi nhìn trái nhìn phải.

“Thẩm Vi Vi?”

“Ngài… Ngài là bác sĩ Lục?”

Thẩm Vi Vi đã biết giọng Lục Vân, nhưng thấy mặt Lục Vân cô có hơi hoài nghi mắt mình.

“Là ta.”

“Chào, chào ngài, ta không ngờ bác sĩ Lục lại trẻ như vậy.”

Thẩm Vi Vi nhiệt tình nắm lấy tay Lục Vân.

Cô đã nghĩ tới việc Lục Vân sẽ rất trẻ, không ngờ hắn lại trẻ đến vậy!

Một bác sĩ trẻ như vậy mà có thể trị hết bệnh ung thư máu sao??

Chào hỏi đơn giản xong, Lục Vân cũng lời nói nhảm: “Dẫn ta đi gặp con trai ngươi đi.”

“Được!”



Lâm Tiểu Hạo chính là con trai của Lâm Thần.

Năm nay năm tuổi rưỡi, đã mắc bệnh ung thư máu ba năm.

Vì mấy ngày nữa phải làm hóa trị nên cậu bé đã cạo trọc đầu, cậu bé phải ở lại bệnh viện chuẩn bị cho việc làm hóa trị mấy ngày sau.

“Người bạn nhỏ, ngươi chính là Lâm Tiểu Hạo?”

Đứa trẻ này có hốc mắt lõm sau, người gầy yếu, hơi sợ người lạ, tròng mắt đen cứ nhìn chằm chằm Lục Vân mà không nói chuyện.

Thẩm Vi Vi đứng cạnh thấy vậy vội vàng nói bổ sung: “Đúng, nó chính là con trai ta - Tiểu Hạo. Ngươi nhìn đi, mới có hai năm nó đã bị bệnh tật hành hạ thành thế này rồi, quả thật là đau lòng như muốn gϊếŧ bọn ta mà.”

“Chồng ngươi là Lâm Thần phải không?” Lục Vân biết rồi vẫn hỏi: “Hắn không tới bệnh viện sao??”

Nghe thấy Lục Vân nhắc tới tên Lâm Thần, Thẩm Vi Vi đơ mặt trong thoáng chốc, rồi thở dài không biết làm sao: “Hai năm trước chồng ta dã chết rồi.”

“Chết?” Lục Vân giả vờ ngạc nhiên: “Chết thế nào?”

“Xã giao công ty, uống quá nhiều rượu, đột tử.”

Lục Vân cau mày hồi lâu rồi lại vờ tiếc hận nói: “Haiz, thế sự vô thường, xin ngươi nén bi thương.”

“Ta không sao!’

Thẩm Vi Vi cố gắng mỉm cười vui vẻ: “Chuyện cũng đã qua hai năm rồi, bây giờ tôi chỉ lo lắng cho con thôi, mỗi ngày trôi qua cứ như chịu tội vậy.”

“Ừ!” Lục Vân gật đầu một cái, hắn ngồi xuống cái ghế cạnh giường bệnh, sau đó lại chỉ vào vị trí bên cạnh: “Ngồi đi, ngồi trò chuyện.”

“Được!”

Thẩm Vi Vi ngồi xuống, Lục Vân tiếp tục mở lời.

“Mới đầu cô cũng không biết chồng cô tìm tới ta?”

“Phải phải, thật sự là chồng tôi chưa từng nói với tôi việc này. Nếu ngài không gọi điện thoại cho tôi thì đến bây giờ tôi vẫn chưa hay biết gì.”

“Không sao, bây giờ ta sẽ nói với ngươi tình huống hiện tại nhé.”

Lục Vân “Thẳng thắn” nói: “Người chữa được bệnh ung thư máu là bác sĩ chính, và đó là sư phụ ta chứ không phải ta. Thuốc này do sư phụ ta điều chế để ta đưa tới đây. Vậy nên cô đừng thấy ta trẻ mà hoài nghi.”

Để lấy được sự tin tưởng của đối phương, Lục Vân không thể không bịa ra một sư phụ hư cấu.

“Không hề không hề!”

Thẩm Vi Vi vội vàng khoát tay từ chối: “Sao tôi có thể hoài nghi bác sĩ Lục được?”

Dù đúng là ở trong lòng cô cũng có suy nghĩ này nhưng người ta tới đây để cứu con trai cô, cô có ngu cách mấy cũng sẽ không thừa nhận vào lúc này.

Hiện tại nghe Lục Vân chủ động giải thích, lòng tin của Thẩm Vi Vi đối với Lục Vân đã tăng lên hai phần.

“Vậy thì tốt!” Lục Vân thôi bịa chuyện, hắn lấy hai gói thuốc Đông y ra từ trong túi đưa cho Thẩm Vi Vi: “Đây là thứ con trai ngươi cần, bây giờ ngươi cầm gói thuốc thứ nhất đi nấu cho nó uống đi.”

Có tổng sáu gói thuốc, trong mỗi gói thuốc ít nhất ba mươi vị thuốc.

Long quỳ, nhân sâm mèo, sơn từ cô, thạch thượng bách, bạch hoa xà thiệt thảo, v.v…

Các loại dược liệu tính hàn, nhiệt, ôn, lương đủ cả.

Dựa trên giải thích của Lâm Thần, những vị thuốc Đông y này nếu được trộn vào với nhau theo một tỷ lệ hoàn hảo thì sẽ hỗ trợ lẫn nhau tạo ra tác dụng ức chế mạnh mẽ.

Tác dụng ức chế này không kém cạnh gì làm hóa trị, hơn nữa còn không có tác dụng phụ như hóa chất trị liệu

Lục Vân cũng không biết loại thuốc này có tác dụng không, nhưng phương thuốc “Thần y ở rể” cho chưa bao giờ sai!

“Cái đó… Bác sĩ Lục, nấu cái này có cần chú ý điều gì không?”

Nghe vậy, Lục Vân trầm ngâm chốc lát: “Có sáu túi thuốc, chủng loại và số lượng trong mỗi túi thuốc không giống nhau, sư phụ ta đã đánh số trên mỗi túi thuốc rồi. Ngươi cứ nấu theo số thứ tự ghi trên đó là được, mỗi ngày một túi, một túi ba lần.”

“Nhớ nhé, ba cân nước đun thành một cân, phải ngâm thuốc 30 phút trước khi nấu, mỗi lần nấu ít nhất nửa tiếng nhưng không được quá 45 phút…”

“Vâng, bác sĩ Lục!”

“Vậy nhé, ta còn có việc nên xin phép đi trước.”