Chương 18: Sở Tiểu Kiều được ta bảo vệ (2)

Sở Tiểu Kiều vẫn cứ tiếp tục dặn dò Lục Vân!

Cô hoàn toàn không chú ý đến động tác nhỏ của hai người Lý Chí Hào.

Như thể cô có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với mẹ mình.

Lục Vân bật điện thoại lên ghi âm lại, làm một người nghe rất tròn vai.

Khoảng hai mươi phút sau, Lý Chí Hào và Ngô Thanh Nhã đã biến mất không dấu vết.

Cuôc trò chuyện của Lục Vân và Sở Tiểu Kiều cũng đã gần kết thúc, họ thêm wechat của nhau để chuẩn bị đường ai nấy về.

“Dì Lý, mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi. Đây là file ghi âm giọng con gái ngươi, ngươi nghe đi.”

Lục Vân vừa đi bộ trên phố vừa gửi file ghi âm của Sở Tiểu Kiều qua cho Lý Tố Tố.

Đối phương không nhắn lại, không rõ là đang bận hay đang nghe file ghi âm.

Lục Vân cũng không quan tâm, hắn chuẩn bị bắt xe rời đi.

Ai ngờ vừa gọi Didi đã có ba tên trai trẻ cản đường hắn lại.

Tên cầm đầu mặc một cái áo khoác tối màu, nước da ngăm đen, cổ đeo dây chuyền hình đầu lâu.

Hai tên khác thì thằng nào cũng nhuộm tóc, dáng vẻ cà lơ cà phất.

Ba người bọn chúng nhìn Lục Vân bằng vẻ mặt âm u.

“Ngươi tên Lục Vân?”

“Chuyện gì?”

“Nghe nói ngươi muốn tán tỉnh người phụ nữ của Cẩu ca?”

“Người phụ nữ của Cẩu ca?”

Lục Vân híp mắt, dò hỏi chúng: “Các ngươi nói Sở Tiểu Kiều?’

“Ngươi biết là tốt.” Gã trai trẻ có nước da ngăm đen lạnh lùng nói: “Đại lão của ta bảo bọn ta tới cảnh cáo ngươi cách xa Sở Tiểu Kiều ra. Nếu lần sau bọn ta lại thấy ngươi tiếp cận cô ấy… Thì cẩn thận cái chân chó của ngươi.”

“À à!”

Nghe như vậy, Lục Vân cười.

Giả sử gặp chuyện này trước buổi trưa hôm nay, có lẽ hắn sẽ suy nghĩ chút.

Vì dù gì côn đồ hiện tại cũng đã bắt kịp xu hướng rồi.

An ninh của nước Hạ có tốt đến mấy thì chúng vẫn sẽ lợi dụng sơ hở pháp luật thôi.

Nhưng bây giờ… Một ống thuốc cường hóa gen đã đủ để hắn có thể đối mặt với phần lớn nguy hiểm.

Cho nên…

“Năm bao nhiêu rồi còn chơi trò này với ta?”

Lục Vân cười khinh thường, giễu cợt nói: “Ngươi về nói với Cẩu ca của ngươi là Sở Tiểu Kiều đang được ta bảo vệ, nếu hắn dám đến trường học dây dưa với Sở Tiểu Kiều, lão tử sẽ khiến hắn chết thảm.”

Nói xong câu này, có một chiếc xe ô tô nhỏ màu trắng táp vào lề đường, Lục Vân mặc kệ chúng, mở cửa xe ngồi thẳng vào hàng ghế sau.

Thấy cảnh này, ba người Chu Bằng trợn tròn mắt.

Tiểu tử này bị sao thế?

Người bình thường gặp phải chuyện này thì phải vâng vâng dạ dạ nơm nớp lo sợ chứ?

Tại sao hắn lại ngông cuồng như vậy?

Cơ mà hiện tại chúng vẫn chưa điều tra ra lai lịch của Lục Vân nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe nhỏ màu trắng chở Lục Vân rời đi.

“Bằng ca, làm gì bây giờ?”

“Còn làm gì nữa? Đương nhiên là về báo cáo đúng sự thật rồi, giờ phải tìm Lý Chí Hào điều tra lai lịch của tên tiểu tử này đã.”



“Xem ra câu hồng nhan họa thủy là đúng không sai tí nào nhỉ?”

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Lục Vân ngồi ở ghế sau cười khổ trong lòng.

Không cần đối phương tự giới thiệu, Lục Vân đã biết chúng là ai.

Sở Tiểu Kiều đẹp như vậy, thu hút vài kẻ rảnh rỗi ở ngoài trường học cũng là điều rất bình thường.

Nhưng mẹ cô ấy là Lý Tố Tố, mà hắn và Lý Tố Tố lại là thành viên trong group cat.

Nếu để tên Cẩu ca kia cua được Sở Tiểu Kiều, hắn phải ăn nói thế nào với Lý Tố Tố đây?

Vậy nên phải diệt sạch những chuyện này.

“Ông chủ, chỗ ông thùng carton nào có size lớn nhất?”

Tại một siêu thị tầm trung nào đó ở ven đường, ông chủ đang ngơ ra: “Thùng carton? Ngươi cần thùng carton làm gì?”

“Để đóng gói đồ ăn mang về chứ còn gì nữa.”

Nghe vậy, ông chủ siêu thị lập tức trở nên hăng hái.

“Ý ngươi làm, ngươi đựng đồ vào cái thùng đó??”

“Đại khái thế.”

“Haha, mấy cái thùng carton chỗ ta sẽ bị phá hủy ngay khi dỡ hàng. Cơ mà vận khí của ngươi cũng không tệ, hôm nay ta mới sắm một cái tủ lạnh mới, mấy cái thùng carton vẫn chưa bị phá hủy, ngươi xem…”

“Được!”

Lục Vân chưa nhìn đã gật đầu: “Ngươi cho mấy thứ như thức ăn, rượu, thuốc lá vào thùng đi. Nếu giờ chưa cho được thì ngươi có thể đưa đồ tới địa chỉ này.”

Nói xong, Lục Vân cầm bút trên quầy thu ngân lên viết địa chỉ khách sạn, quẹt thẻ đặt cọc trước mười nghìn tệ.

“Đây là tiền cọc, hàng giao đến thiếu bao nhiêu ta sẽ trả sau.”