Chương 16: Bà ấy là mẹ ngươi? (2)

“Ngươi có tin thứ này tồn tại trên đời không??”

“Thứ gì?”

“Ma!”

“Ma? Ngươi gặp rồi? Hay là nói… Này, ngươi… Không lẽ con ma ngươi gặp là mẹ ta??”

Sở Tiểu Kiều vô thức muốn trêu chọc hắn vài câu, nhưng mới chớp mắt phản ứng lại cô đã sững sờ!

“Ta cũng không chắc lắm, nhưng ngươi có thể tới đây uống trà với ta thì có thể chắc tám chín phần rồi.”

Lục Vân uống một hớp nước chanh, bình tĩnh nói.

Nghe như vậy, Sở Tiểu Kiều ngạc nhiên nhìn Lục Vân, biểu cảm không thể nào tin nổi.

Một lát sau cô ấy đã lấy lại tỉnh táo.

“Ngươi… Ngươi có thể chứng minh kiểu gì??”

Lục Vân sắp xếp lại suy nghĩ của mình rồi chậm rãi mở miệng nói.

“Năm tám tuổi ngươi nhận nuôi một con chó nhỏ và đặt tên cho nó là Đậu Đậu. Không ngờ nuôi chưa tới một tháng nó đã bị xe tải nghiến qua, chết!”

“Ngươi đã khóc lóc dữ dội, còn lập cho nó một phần mộ…”

“Năm mười một tuổi ngươi bị một con chó đen cắn vào bắp đùi, mẹ ngươi dẫn ngươi đi tiêm thuốc chống dại.”

“Năm mười ba tuổi…”

“Ngày ba năm…”

“À, đúng rồi, có một vết bớt nhỏ hình con bướm ở bên trái mông ngươi, đúng không???”

Nghe thấy những lời này, vẻ mặt đờ đẫn của Sở Tiểu Kiều lập tức trở nên vô cùng đặc sắc.

Cô che miệng, nước mắt lã chã nói: “Ta… Mẹ ta, ngươi nhìn thấy mẹ ta??”

Vào khoảnh khắc ấy, mọi sự nghi ngờ của cô đã bị gỡ bỏ.

Ban đầu cô còn thấy kỳ lạ, tại sao một người cô chưa từng gặp như Lục Vân lại phải vội vàng tới đưa tiền cho cô?

Tại sao hắn lại biết nhiều chuyện của cô như vậy?

Hóa ra là hắn nhìn thấy mẹ cô.

“Cũng không hẳn là thế, để mà nói thì cái này giống báo mộng hơn!!”

“Cái này… Cái này quá phi logic đi, bà ấy còn nói gì với ngươi nữa?”

Sở Tiểu Kiều tiếp tục hỏi, Lục Vân cũng không keo kiệt, hắn tiếp tục chỉnh sửa lời nói để chuẩn bị giải thích!

Theo từng câu chuyện Lý Tố Tố kể cho Lục Vân được kể ra, Sở Tiểu Kiều đã che miệng khóc không thành tiếng.

Nếu đó chỉ là một vài thông tin cơ bản hoặc là một vài thông tin chỉ cần bỏ chút sức lực là có thể điều tra ra được cô ấy sẽ không thất thố như vậy.

Nhưng những chuyện Lục Vân kể ra, có rất nhiều chuyện là chuyện chỉ có cô và mẹ cô biết, người ngoài không thể tường tận được.

Vậy nên, Lục Vân không hề nói dối, hắn thấy mẹ cô thật?

Vừa nghĩ tới việc mẹ mình vẫn ở đây, sao Sở Tiểu Kiều có thể khống chế tâm trạng của mình được?

Nhìn người ta nước mắt ngắn nước mắt dài, Lục Vân lịch sự đưa hai tờ khăn giấy qua.

“Nên, bà ấy thật sự là mẹ ngươi?”

“Ừ!” Sở Tiểu Kiều vừa lau nước mắt vừa gật đầu nức nở nói: “Cơ mà… Tại sao mẹ ta lại đến tìm ngươi mà không phải tìm ta??”

Cái này… Ngươi chờ chút, vấn đề này để ta nghĩ xem nên trả lời thế nào đã.

Tại sao tìm ngươi mà không phải tìm ta?

Bởi vì mẹ ngươi đã xuyên không, trên điện thoại di động của ta có một cái group chat có thể nhắn tin với người xuyên không nên ta có thể liên lạc với mẹ ngươi?

Thôi xin, loại chuyện này sao hắn có thể nói cho cô ấy biết?

Cơ mà cũng tốt, vì trưa nay Lục Vân đã uống thuốc cường hóa gen nên phản ứng và tốc độ suy nghĩ của hắn đã sớm vượt qua người bình thường.

Hắn nhanh chóng nghĩ ra một cái cớ hợp lý.

“Vì ta trời sinh có linh thể, những quỷ hồn như mẹ ngươi nếu không có ngoại lực trợ giúp mà muốn liên lạc với người thân ở trên dương gian thì chỉ có thể liên lạc thông qua những người như ta.”

“Thật hay giả thế?”

Lục Vân càng nói càng thấy khác người, khiến Sở Tiểu Kiều dù tam quan đã sụp đổ vẫn thấy hoài nghi.

“Ta không cần phải lừa ngươi.”

“Cũng đúng!”

Sở Tiểu Kiều tự lẩm bẩm, sau đó hình như cô ấy đã nghĩ đến vấn đề nào đó: “Đúng rồi, hai chục nghìn tệ của ngươi là từ đâu đến vậy? Đừng bảo mẹ ta báo mộng cho ngươi đấy nhé?!”

Cô biết Lục Vân thông qua diễn đàn trường vào sáng nay.

Lúc đó không biết là ai đã đăng tin Lục Vân và Ngô Thanh Nhã lên diễn đàn, cô đang chán thì lướt trúng.

Vì Ngô Thanh Nhã và Lục Vân đều không phải người nổi tiếng gì nên cái tin này chìm rất nhanh.

Nhưng Sở Tiểu Kiều vẫn nhớ rõ diện mạo của Lục Vân.

Người đăng tin nói Lục Vân đang làm shipper giao hàng nuôi Ngô Thanh Nhã học đại học, không ngờ cuối cùng hắn lại mất cả gà lẫn trứng.

Đính kèm cái tin này là ảnh của hai người.

Nói cách khác, nhà Lục Vân cũng không giàu có gì.

Song bây giờ… Mẹ cô không thể cho Lục Vân tiền được, vậy tiền này chính là tiền của Lục Vân.

Dù hắn có gặp được mẹ cô, hắn cũng đâu cần cho cô tiền làm gì?

“Mẹ ngươi đã giúp ta làm một việc, hai chục nghìn tệ này coi như là tiền thù lao cho ngươi.”

Nghe thấy câu hỏi của cô, Lục Vân thuận miệng giải thích.

Hôm nay hắn không mua gì quá đắt, số dư còn hơn 21,9 triệu nhân dân tệ.