“Sở Tiểu Kiều? Tại sao cô ấy lại xuất hiện ở đây?”
Nhìn theo hướng Lục Vân lia mắt đi sau khi nghe điện thoại, Ngô Thanh Nhã hơi ngạc nhiên, Lý Chí Hào cũng kinh ngạc.
Phải biết Sở Tiểu Kiều là hoa khôi xinh nhất Đại học Dung Thành, một vẻ đẹp có một không hai.
Nam sinh thích cô ấy nhiều không đếm xuể, bao gồm cả chính Lý Chí Hào.
Nhưng ai cũng biết cô ấy là người không dễ theo đuổi, rất nhiều phú nhị đại dùng đủ mọi cách cũng không thể cưa đổ cô ấy.
Lý Chí Hào hắn cũng bất lực đành lùi bước chọn Ngô Thanh Nhã.
Vậy mà bây giờ…
“Chẳng lẽ cô ấy biết cái thằng này?”
…
Lục Vân không rảnh quan tâm Lý Chí Hào nghĩ gì, bấy giờ hắn đang quan sát phía Sở Tiểu Kiều.
Có tất cả ba người, cả ba cô gái này đều rất xinh đẹp, nhất là cô gái cầm điện thoại đi đầu.
Các cô ấy đứng cách Lục Vân chưa tới ba mươi bước.
Lục Vân đưa mắt nhìn, người nọ cao khoảng một mét bảy.
Mái tóc dài đen nhánh buộc cao lên thành tóc đuôi ngựa ở sau gáy.
Hài mi dài, đôi mắt to tròn đầy sức sống, sóng mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng phối hợp với gương mặt trái xoan, đúng là đẹp chấn động.
Thân hình của cô ấy cũng rất hot.
Tuy chỉ mặc áo khoác trường dài tay màu trắng nhưng mặt trước lại không kéo khó.
Chiếc áo bó sát màu đen bên trong phối hợp với quần jean sẫm màu và đôi giày ống thấp đã phác họa ra thân hình có lồi có lõm của cô gái này một cách đầy tinh tế.
Dựa theo kinh nghiệm của Lục Vân, ngực cô gái này to khoảng cup D!!
“Dưa hấu mọc trên dây leo à?”
Lục Vân híp mắt nhủ thầm một câu trong lòng.
Dạng con gái nhìn thì gầy nhưng điện nước đầy đủ như Sở Tiểu Kiều hắn chỉ được ngắm trên tivi hoặc là qua video thôi.
Bây giờ thì… Vóc dáng này, tỷ lệ này, Ngô Thanh Nhã đều không thể theo kịp!
Tất nhiên Sở Tiểu Kiều cũng nhìn thấy Lục Vân, cô ấy dẫn hai người bạn bước nhanh về phía này.
Lục Vân không kịp quan tâm, hắn vội vàng mở camera trên điện thoại lên, ôm điện thoại khơ khơ trước ngực giấu ý đồ của mình đi.
Đến khi tiến sát lại gần Sở Tiểu Kiều ở một khoảng cách nhất định, Lục Vân bấm nút quay.
Ba giây sau, hắn gửi video cho Lý Tố Tố.
“Dì Lý, là cô ấy à?”
Một bên khác, ở Phượng Ninh Cung, vương triều Đại Hạ.
Năm nay Lý Tố Tố đã bốn mươi hai tuổi, Lục Vân gọi nàng một tiếng dì cũng không có gì sai.
Nàng biết Lục Vân đã tìm được vị trí của con gái mình, xế chiều hôm nay hắn sẽ đi gặp con gái nàng nên đã sớm đẩy hết việc đi, lẳng lặng chờ trong tẩm cung.
Hiện tại khi thấy Lục Vân gửi video dài ba giây tới, Lý Tố Tố đã lệ rơi đầy mặt.
Dù video không dài, cũng không phải ống kính đặc tả, Sở Tiểu Kiều hiện tại cũng đã có một vài thay đổi so với trước kia.
Nhưng máu mủ ruột thịt là thứ người bình thường không thể nào hiểu được.
Khi nhìn thấy bóng dáng Sở Tiểu Kiều, nàng lập tức nhận ra đó là Sở Tiểu Kiều.
“Là nó, là nó, nó chính là con gái ta, Sở Tiểu Kiều!!”
“Huhuhu, cục cưng của ta, rốt cuộc ta cũng có thể gặp lại con rồi, tốt quá!”
“Tiểu Lục, cảm ơn ngươi, rất cảm ơn ngươi.”
“Phiền ngươi hỏi giúp ta cuộc sống hiện tại của con bé thế nào, nó có bị ai bắt nạt không?”
“Đúng rồi, cái này là quan trọng nhất này, hỏi hộ ta xem con bé có bạn trai chưa. Chất lượng đàn ông bây giờ tệ lắm, ngươi phải nhắc con bé tìm bạn trai thì tinh mắt lên…”
【Ting, hoàn thành nhiệm vụ “Kỳ vọng của Quý phi”, ngươi đã nhận được 500 điểm tích lũy và thẻ năng lực 1* của Lý Tố Tố.】
Một chuỗi từ ngữ quan tâm và thông báo nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ cùng xuất hiện.
Nhưng Sở Tiểu Kiều đã đi tới trước mặt hắn, Lục Vân hoàn toàn không có thời gian xem.
“Chào ngươi, ta là Sở Tiểu Kiều. Ngươi là người mới gọi điện thoại hẹn gặp mặt ta đúng không?”
Khi bước tới trước mặt Lục Vân, Sở Tiểu Kiều mở miệng hỏi.
Lục Vân hồi phục tinh thần, hắn gật đầu một cái.
“Đúng vậy.”
Nghe vậy, Sở Tiểu Kiều bỗng nở nụ cười rạng rỡ.
“Hì, ta biết ngươi, ngươi là Lục Vân đúng không?”
“Ngươi biết ta?”
Nghe thấy đối phương gọi tên mình, Lục Vân có chút ngạc nhiên.
Tuy ngày xưa hắn cũng học đại học ở Dung Thành nhưng không học ở Đại học Dung Thành.
Vậy nên trong trường này trừ Ngô Thanh Nhã và mấy người bạn cùng phòng của cô ta ra thì hắn không có người bạn nào khác.
Hắn còn chưa từng gặp cô Sở Tiểu Kiều này, sao cô ấy lại biết hắn?
“Đương nhiên là biết rồi?”
Sở Tiểu Kiều cười một tiếng, cô cũng không nói nguyên nhan. Cô dùng đôi mắt linh động của mình nhìn lướt qua Ngô Thanh Nhã: “Ngươi có đồ đưa cho ta phải không?”
“À, đúng rồi, đây, đây là của ngươi.”
Lục Vân móc ra một phong thư từ trong ngực đưa cho Sở Tiểu Kiều đứng trước mặt mình.
Trên phong thư không có chữ viết, nhưng vật phòng lên bên trong có thể khiến người khác đoán được trong thư có gì.