Cô không nghĩ nhiều, vừa nhấn nút trả lời điện thoại vừa mệt mỏi bước ra khỏi phòng bệnh.
“Alo, chào cô!”
“Xin chào, xin hỏi đây là số của cô Thẩm Vi Vi à?”
Giọng của đối phương cho thấy người nọ là một người trẻ tuổi, hơn nữa còn gọi thẳng tên cô, điều này khiến Thẩm Vi Vi có phần hoài nghi.
“Là ta, ngươi là?”
“À, là thế này, hai năm trước có một chàng trai tên Lâm Thần gọi tới chỗ bọn ta thanh toán mười vạn tệ để mua phương thuốc bí truyền chữa bệnh bạch cầu.”
“Vì đa số những vị thuốc trong phương thuốc này bọn ta vẫn chưa tìm được nên vẫn chưa gọi điện thoại cho hắn. Hôm nay gọi điện thoại tới là để hỏi ngươi có cần phương thuốc này không?”
Phương thuốc bí truyền chữa bệnh bạch cầu.
Đây là cách giải thích do Lục Vân và Lâm Thần cùng nghĩ ra.
Vì cả nhà Thẩm Vi Vi đều tin vào cái này thế nên nếu dùng lý do này sẽ dễ dàng nhận được sự tin tưởng của Thẩm Vi Vi.
Quả nhiên khi vừa nghe thấy Lục Vân nói vậy, Thẩm Vi Vi vốn đang có vẻ mệt mỏi lại lập tức lên tinh thần.
“Khoan, từ từ, ngài vừa nói gì cơ?”
“Ngài nói hai năm trước Lâm Thần có gọi tìm ngài, đưa ngài mười vạn tệ để mua phương thuốc bí truyền chữa bệnh bạch cầu?”
Khi đối phương nói ra tên Lâm Thần, Thẩm Vi Vi đã chắc chắn đối phương không định gạt mình.
“Chính xác!” Lục Vân nói: “Vì lúc đó vẫn chưa có đủ các vị thuốc quan trọng nên hắn đã ghi lại số điện thoại này, sao vậy? Ngươi là vợ của hắn à?”
“Đúng đúng, ta là vợ của hắn!”
Thẩm Vi Vi vội vàng nói, giọng nói có chút run rẩy: “Vậy… Vậy ý ngài là, bây giờ ngài đã tìm được những vị thuốc quan trọng để trị bệnh bạch cầu rồi??”
Trong khoảng thời gian Tiểu Hạo mắc bệnh bạch cầu, không biết họ đã thử qua bao nhiêu phương thuốc cổ truyền.
Nhưng không có cái nào có hiệu quả.
Vậy nên đối với giải thích của Lục Vân, cô vẫn duy trì thái độ hoài nghi.
“Chỉ dùng một phương thuốc tất nhiên là không được, còn phải phối hợp với những cách thức trị liệu khác nữa. Nếu ngươi tin lời ta nói ngươi có thể đến Dung Thành một chuyến, dù gì Lâm Thần cũng đã trả tiền rồi. Ngươi mà không đến tiền này cũng không được hoàn trả lại.”
“Hả? Dung Thành sao?”
Vừa nghe thấy không hoàn tiền, Thẩm Vi Vi dĩ nhiên sẽ không từ bỏ. Nhưng nghe thấy vị trí của dối phương, Thẩm Vi Vi bỗng cảm thấy có chút khó khăn.
“Cái này… Bác sĩ, sức khỏe của Tiểu Hạo rất yếu, không thể lặn lội đường xa được. Ngài có thể tới Thượng Hải một chuyến được không?”
Nói xong câu này, Thẩm Vi Vi lập tức bổ sung một câu: “Ta… Ta có thể bao trọn chi phí đi lại và ăn ở của ngài.”
Thuốc có thể chuyển phát nhanh nhưng kinh nghiệm của bác sĩ thì không thể.
Huống hồ còn là thứ quan trọng như vậy, cô không yên lòng dùng dịch vụ vận chuyển của bưu kiện.
Vậy nên cùng đường mạt lộ cô chỉ đành gánh vác những chi phí này của Lục Vân.
Nghe thấy lời Thẩm Vi Vi nói, Lục Vân rơi vào trầm tư.
Bây giờ trong thẻ hắn có hơn hai ngàn vạn, hắn không cần ship hàng kiếm tiền nữa rồi.
Không đi làm cũng không sao, cộng với nhiệm vụ tìm được “Lâm Tiểu Hạo” này, hắn phải gặp mặt đối phương một lần mới được.
Vậy nên hắn có thể nhân cơ hội này đi du lịch một phen?
Nghĩ tới đây, Lục Vân trả lời: “Được, gửi địa chỉ cho ta đi.”
“Ta nên gọi ngài là gì?”
“Ta họ Lục!”
“Bác sĩ Lục, rất cảm ơn ngươi.”
...
Hiện tại đã là hơn một giờ chiều, ăn cơm xong Lục Vân đã mua đủ tất cả các vị thuốc cần có trong phương thuốc thứ nhất.
Hết hơn ba nghìn tệ.
Những vị thuốc này đều có ở những tiệm thuốc lớn, có một vài vị thuốc quý hiếm không có, phải chạy hai tiệm thuốc lớn mới có thể gom đủ.
Cơ mà được đối phương gọi là bác sĩ Lục Vân vẫn cảm thấy hơi ngại.
Bản thân hắn còn không được tính y tá, sao có thể gọi là bác sĩ được?
Kết thúc cuộc trò chuyện với Thẩm Vi Vi, Lục Vân gửi tin nhắn cho Lâm Thần.
“Ta đã liên hệ được với vợ của ngươi, con của ngươi hẳn là vẫn còn sống. Bây giờ ta sẽ đặt vé máy bay đến Thượng Hải.”
“Được, cảm ơn ngươi, người anh em.”
Báo cáo xong hành trình của mình, Lục Vân lấy điện thoại di động ra chuyển một vạn tệ vào ví Wechat.
Sau đó hắn bắt đầu đặt vé máy bay.
Vé máy bay của ngày hôm nay đương nhiên là không có rồi, hắn chỉ có thể đặt vé vào ngày hôm sau.
Quanh năm ăn mặc tiết kiệm khiến Lục Vân vô thức định đặt vé máy bay hạng bình thường, song ngẫm lại… Hình như có gì đó không đúng??
Bây giờ hắn đã là một tên nhà giàu mới nổi có hơn hai ngàn vạn? Nào có thiếu chút tiền lẻ này?
Khoang phổ thông 1400 tệ, khoang hạng nhất hơn 3000 tệ, đối với hắn ở hiện tại thì đây cũng chỉ là một số tiền nhỏ.
Hắn quyết đoán chọn khoang hạng nhất, không cần giải thích gì thêm.
Đặt vé máy bay xong, Lục Vân lại bấm gọi một số điện thoại quen thuộc.
Theo lời Lý Tố Tố nói, lúc nàng xuyên không Sở Tiểu Kiều đã tròn mười tám tuổi.