Nếu như em đi, chị cũng không đi sao?
Quan Cẩn Du sửng sốt chốc lát rồi hiểu ý của nàng. Ba nàng sắp xếp nàng đi coi mắt như vậy nàng có thể quang minh chính đại cùng Tiết Ly Y hẹn hò, không phải là mình lén đi ra ngoài.
Còn bác sĩ gì đó chỉ cần nói hai ba câu xong nhiệm vụ rồi đuổi đi là được.
Cho nên nàng trả lời: Được.
Thái độ thay đổi quá nhanh khó tránh khỏi Quan Ba hoài nghi, vì vậy Quan Cẩn Du lén lút đem Liễu Dung vào phòng, nói nhỏ một hồi, giúp đỡ nàng. Làm cho Liễu Dung bất đắc dĩ: Nàng rõ ràng đứng trung lập không phải sao? Tại sao giống như đem mình vào cùng trận đấu của nàng rồi? Có thể để chính mình yên lành làm mẹ hay không.
Nhưng mà cuối cùng...
Liễu Dung cùng Quan Ba nói Quan Cẩn Du đồng ý đi coi mắt, Quan Ba không có nửa điểm hoài nghi, ngược lại tin tưởng và giao nhiệm vụ cho Liễu Dung đi quán cà phê giám sát nàng, nhất định phải làm cho nàng cùng đối phương nói chuyện.
Liễu Dung lặng lẽ cúi đầu.
Quan Ba ân cần hỏi: "Làm sao vậy? Thân thể khó chịu sao?"
Liễu Dung lắc đầu: "Không phải, trong lòng cảm thấy áy náy."
Quan Ba: "Ta cũng vì tốt cho con gái mà thôi."
Liễu Dung im lặng.
Ta đối với ngươi áy náy, chồng a.
Đảo mắt liền tới hai giờ chiều, quán cà phê Thiết Nhĩ. Quán cà phê này giống như tên, màu chủ đạo đều là màu xanh, sạch sẽ ấm áp thoải mái, tiếng đàn violin du dương như nước chảy.
Nơi tốt cho buổi trà chiều, nếu như ngồi đối diện không phải bác sĩ gì gì đó mà là Tiết Ly Y như vậy Quan Cẩn Du cảm thấy cuộc sống viên mãn rồi.
Bác sĩ họ Hứa là giáo sư tại trường đại học, mũi cao thẳng, mang kính mắt, đôi mắt màu nâu sẫm nhã nhặn sau mắt kính, từng cử động đều lộ ra người tri thức.
Coi mắt là xem gì? Đầu tiên xem mặt, là nam nhân Hứa bác sĩ hiển nhiên đối với khuôn mặt Quan Cẩn Du rất là hài lòng, cộng thêm áo khoác dài màu đen cùng quần dài đen, dưới chân mang đôi bốt da, phát ra sức hấp dẫn lạnh lùng cùng tri thức.
Nếu như Quan Cẩn Du biết hắn đang đánh giá mình, nhất định nhẹ ah một tiếng: Tri thức cùng lạnh lùng là cái quỷ gì? Cái gì mà mặc toàn màu đen, mắt không thấy chính mình đang tỏ ra lạnh nhạt sao.
Mỗi người tự giới thiệu, Quan Cẩn Du thừa dịp Hứa bác sĩ còn chưa mở miệng, mỉm cười đặt câu hỏi: " Không biết Hứa giáo sư lương một năm bao nhiêu? Có nhà không? Xe đi loại nào? Nhà có lớn bao nhiêu?"
Nàng vuốt mái tóc, cằm giơ lên như không coi ai ra gì khoe khoang nói: "Xin lỗi, ta không muốn gặp gỡ ai không bằng ta. Bản thân quá kiêu ngạo, hy vọng có thể tìm được một người ngăn chặn ta."
Lúc này Tiết Ly Y cùng Liễu Dung đang ở chỗ nào? Tất nhiên ngồi gần bàn Quan Cẩn Du, tình hình coi mắt rất quỷ dị, Tiết Ly Y đang cùng mẹ vợ uống cà phê, cùng xem toàn bộ quá trình coi mắt vợ của mình.
Nguyên nhân tai thính, cách không hề xa, Tiết Ly Y có thể nghe được rõ ràng, đang nghe câu "Xin lỗi" đến đoạn sau suýt chút nữa cười ra tiếng. Liễu Dung nghi ngờ nhìn nàng, nghe được vội vàng nói nhỏ vài câu, tận lực phiên dịch cho mẹ vợ.
Quan Cẩn Du nghĩ Hứa giáo sư là thành phần tri thức nhất định ghét nữ nhân thô tục, thế nhưng chỉ thấy hắn đẩy gọng mắt kính, tao nhã lễ phép nói: "Tiền lương cộng thêm nhuận bút cùng thu nhập khác, lương một năm ba bốn trăm ngàn (NDT). Nhà có ba phòng ngủ một phòng khách ở, xe tạm thời chưa mua, nếu như Quan tiểu thư nguyện ý cùng ta quan hệ thân mật, tất cả đều nghe theo ngươi."
(300.000 NDT = 1.029.714.93 VND)
Liễu Dung nhìn mặt Tiết Ly Y ngay lập tức đen lại liền tò mò vội vàng hỏi trả lời thể nào, Tiết Ly Y cau mày nói: "Hy vọng Cẩn Du cùng hắn phát triển thêm một bước."
Liễu Dung hỏi: "Vậy còn con thì sao?"
Tiết Ly Y sửa lại ống tay áo nói: "Nói chuyện viển vong, hắn nghĩ mà đẹp."
Quan Cẩn Du nghe xong câu trả lời của Hứa bác sĩ, cúi đầu quấy cà phê, nói: "Hứa giáo sư, chưa tính thu nhập, tiền thuế của ta một năm là tám trăm ngàn, cộng thêm nhà ba phòng ngủ hai phòng cho khách ở, một chiếc xe BMWs ba mươi bốn trăm ngàn. Trong mắt của ta, có kinh tế chẳng khác nào có tiếng nói, rất xin lỗi, ta cảm thấy được Hứa giáo sư không phù hợp với yêu cầu của ta."
(800.000NDT = 2.745.906.47VND)
(3400.000NDT= 11.670.102.50 VND)
*Không biết đổi có đúng ko, nếu sai mọi người sửa giúp mình nhé!Một tay lấy điện thoại di động ra không yên lòng gởi nhắn tin: Em còn không qua đây?
Hứa giáo sư không tức giận, vẫn như trước tao nhã nói: "Quan tiểu thư không cảm thấy như vậy quá cực đoan sao? Kinh tế không có liên quan với quan hệ vợ chồng, ta không ngại ngươi lương cao hơn ta, tin tưởng ta sẽ làm quan hệ của ta và ngươi hòa hài."
Quan Cẩn Du trong lòng nói: Ta đều nói rõ như vậy rồi ngươi thể nào trả lời như thế hả.
Trong lòng cảm thấy phiền, quay đầu nhìn chỗ Tiết Ly Y ngồi, thấy nàng đứng lên, đang đi đến bên này, không tự chủ được nở nụ cười.
Hứa bác sĩ nhìn nàng, vốn tưởng rằng là người lạnh lùng, vì nụ cười này, mới phát hiện sương lạnh trên người nữ nhân đối diện tựa hồ đang tan ra, lộ ra ấm áp mềm mại bên trong.
Khuôn mặt lạnh lùng, đột nhiên đầy sức sống tươi mới.
Tiết Ly Y nhếch lông mày, cúi đầu nhìn Quan Cẩn Du, khóe môi nhếch lên, so với Hứa bác sĩ còn muốn tao nhã lễ độ hơn nói: "Vị tiểu thư xinh đẹp này, xin hỏi ta có thể ngồi bên cạnh ngươi sao?"
Quan Cẩn Du nhích vào trong: "Đương nhiên."
"Cái này..." Hứa bác sĩ cả người đều bối rối, mặc dù đối với nữ nhân xinh đẹp ai cũng không đành lòng cự tuyệt, nhưng nhưng nhưng... Nhưng mình cùng nàng chẳng lẽ không phải đang coi mắt sao?
Đồng thời lúc nàng ngồi xuống Quan Cẩn Du lập tức nắm tay nàng, mười ngón tay đan xen.
Tiết Ly Y quay đầu nhìn nàng: "Xin chào, ta họ Tiết, Tiết Ly Y."
"Ta họ Quan, Quan Cẩn Du."
"Không ngại ta có thể gọi ngươi là Cẩn Du sao?"
"Đương nhiên không ngại."
Tiết Ly Y cười cười, vẫy tay: "Phục vụ, cho ta một ly mocha."
Quan Cẩn Du đem mình ly của mình đẩy qua: "Không cần phiền toái như vậy, uống của ta là được."
"Vậy thì cám ơn Cẩn Du rồi."
Hứa bác sĩ: "..."
Hắn thử cắt đứt hai người đang đầy ẩn tình: "Cẩn Du, nếu như ngươi cảm thấy ta được, có thể cho số điện thoại để tiến thêm một bước..."
"Hứa giáo sư, ta đã nói rất rõ rồi, hy vọng tìm một có thể ngăn chặn ta, ngươi không phù hợp yêu cầu của ta, nên dừng ở đây a!. Còn có, hiện giờ ta và ngươi không thân mật đến nỗi gọi thẳng tên."
"Nàng kia..."
Quan Cẩn Du ngắt lời hắn: "Ta cùng nàng hợp ý."
"A, các ngươi đang coi mắt sao?" Tiết Ly Y mặt lộ vẻ áy náy, tựa hồ vì mình ngắt lời mà hối hận, kỹ năng diễn cả đời nàng dùng hết vào hôm nay a.
Quan Cẩn Du ôn nhu đáp: "Vừa mới thì đúng, bây giờ thì không phải."
Tiết Ly Y chuyển đề tài, nghiêng đầu, vô cùng chân thành hỏi: "Ta có phải nên bồi thường ngươi hay không a? Cẩn Du, ngươi xem ta như thế nào?"
Mùa đông Tiết Ly Y không mặc quần áo dày, thường thường chính là áo len tùy tiện mặc thêm áo khoác, lúc này áo khoác đã cởi ra chỉ còn áo len màu vàng, xương quai xanh hoàn mỹ dưới cổ, cổ thon dài đường nét đẹp đẽ, tuyệt vời nhất đương nhiên là đôi mắt sáng trên khuôn mặt.
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Quan Cẩn Du một tay xoa mặt của nàng, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Tiết Ly Y bắt tay nàng, khóe môi hôn qua ngón tay ấm áp của nàng: "Ta cảm thấy được...Dáng vẻ của ngươi ta rất hài lòng."
Hứa bác sĩ: "..."
Tiết Ly Y nắm tay nữ nhân đứng lên: "Phục vụ, tính tiền. Chúng ta đi trước."
Câu sau là nói với Hứa bác sĩ.
Trừ tự giới thiệu ra, Hứa bác sĩ nói tổng cộng ba câu, thành người qua đường, đưa mắt nhìn người ta tay nắm tay rời khỏi quán cà phê. Sau đó phát hiện một vị trung niên bên cạnh dùng ánh mắt đồng tình nhìn chính mình.
Người nọ đương nhiên là Liễu Dung.
Nàng cảm thán nói, thực sự là con gái lớn không dùng được, cứ như vậy mang vợ đi, không để ý chính mình, ngại mình là lão bóng đèn sao? Tốt xấu gì cũng nên đem mình về nhà a.
Trên bàn điện thoại di động rung hai cái, là tin nhắn của Quan Cẩn Du: Mẹ đi ra ngoài, chúng ta đang chờ mẹ ở cửa, trước tiên đưa mẹ trở về.
Liễu Dung trong lòng nói: Coi như ngươi có chút lương tâm.
Đem Liễu Dung trở về chưa tới 3h, mặc dù mùa đông ngày ngắn đêm dài, nhưng vẫn còn một khoảng thời gian mới tối, ánh mặt trời vẫn còn, hai người ngồi trên bậc thang quảng trường, Quan Cẩn Du tựa trên vai nàng, ấm áp không muốn di chuyển.
"Cẩn Du."
"Ừm?"
Quan Cẩn Du thân thể trượt xuống, Tiết Ly Y đỡ nàng tựa vào trong ngực mềm mại chính mình, nhẹ giọng hỏi: "Chị nói với người kia, chị thích người mạnh mẽ, thích người có thể ngăn chặn chị là thật sao?"
"Đúng vậy."
"...Em nhiều chỗ không bằng chị như vậy, chị tại sao yêu thích em?"
"Hử? Chị sao không biết em chỗ nào không bằng chị?"
"Chính là..." Tiết Ly Y cúi đầu dùng môi cọ xát tóc của nàng, hương thơm mát mẽ chui thẳng vào mũi, thanh âm Tiết Ly Y có chút ồm ồm: "Trước đây, em cái gì cũng không biết, chị tại sao yêu thích em?"
"Chị đã quên."
"A?"
"Đã quên", Quan Cẩn Du nói, "Chị không thể nói rõ lý do. Ân, có lẽ là cảm thấy em xinh đẹp xinh đẹp hiền lành lại săn sóc?"
"Còn gì nữa không?" Tiết Ly Y nhỏ giọng nói, khóe miệng rất nhỏ nâng lên đồng thời mí mắt hơi rũ, được khen có chút ngượng ngùng.
"Làm cho chị cảm thấy rất an tâm, đây không phải mạnh mẽ mới đem lại cảm giác đó. Tỷ như em bây giờ ôm chị, chị cảm thấy không có chuyện gì làm chị phiền não."
Tiết Ly Y hôn lên trán của nàng một cái.
"Huống hồ chị không cảm thấy em chỗ nào không bằng chị a, chị còn thấy em rất trưởng thành, chị so ra đều kém em. Em xem tuổi em còn nhỏ lại xinh đẹp, trong bệnh viện nhất định rất nhiều người theo đuổi a! Hơn nữa em vẫn còn học đại học, không ít học trưởng cùng học tỷ đàn em đối với em có hứng thú a!"
"Nhưng em không thích bọn họ." Tiết Ly Y nói.
"Thực sự có rất nhiều người theo đuổi?" Quan Cẩn Du bỗng nhiên ngẩng đầu, chân mày nhíu lại: "Chị chỉ thuận miệng nói thôi."