Chương 54: Trách ai

Đàm Kiến Linh gần đây không yên lòng.

Cái tiểu đồ đệ Tiết Ly Y kia tựa như thay đổi tính tình, trước đây đối với tính tình của nàng nói hai ba câu mà đầu rống hắn, hiện tại tại sao hắn làm khó dễ nàng mà vẻ mặt ôn hoà, tính khí tốt khiến hắn rụt rè, tỷ như....

"Mười Một, ngươi đi tìm Triệu chủ nhiệm, giúp ta cầm ít đồ trở về."

"Được, sư phụ."

"Mười Một, ngươi..."

"Vâng, sư phụ."

Đàm Kiến Linh: "Ngươi có phải lại mắc bệnh hay không, tới giờ uống thuốc chưa?"

Tiết Ly Y đem cà mèn chuẩn bị tỉ mỉ khẽ đặt ở trên bàn hắn, không có vấn đề gì nói: "Không có a. Ta chẳng qua là cảm thấy ngươi lớn tuổi, chỉ sợ ta làm ngươi tức giận chết đi, đến lúc đó tội quá lớn."

Đàm Kiến Linh lui ở phía sau bàn làm việc, đôi mắt nhỏ ngập nước, vóc người mập mạp làm dáng vẻ ngây thơ.

"Ngươi cứ như thế này, ta sớm muộn gì cũng bị ngươi hù chết."

Tiết Ly Y hít sâu một hơi, hai tay chống nạnh nhìn hắn chằm chằm.

Đàm Kiến Linh tê dại cánh tay khều đem cà mèn bỏ vào trong ngăn kéo, hắc hắc cười không ngừng.

Đủ thấy cõi đời này người vênh váo thật sự không ít

Lại ngẩng đầu thấy trên mặt Tiết Ly Y chợt lóe lên nụ cười cưng chìu, lại sợ đến cả người đều không tốt.

Má ơi, Tiết Mười Một sẽ không coi trọng mình a!? Mặc dù nói chính mình chưa già, càng già càng dẻo dai, vẫn là ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái uy phong không giảm, nhưng hắn là người có gia thất, Tả Uyển Tri mà biết còn không xé xác hắn! Coi như không xé xác, bỗng nhiên dừng lại hấp cải trắng, miệng cũng nhạt như nước ốc.

Quan Cẩn Du nhận được điện thoại Đàm Kiến Linh, cả trái tim đều lên cổ họng rồi.

Từ khi ở núi Thanh Thành trở về, Tiết Ly Y biểu hiện bình thường nhưng lại không bình thường, nàng dạng gì Quan Cẩn Du rất rõ ràng, lại xua đuổi khỏi ý nghĩ sợ phải thương tâm một hồi, chính mình còn phải bận công việc, không có khả năng chăm sóc nàng. Thời điểm đi công tác nàng còn nghĩ qua đem Chân Thiến kéo qua ở với nàng vài ngày, bị Tiết Ly Y từ chối, thậm chí còn nói đùa "Làm sao có thể để trên giường lưu lại mùi vị nữ nhân khác."

Ở Tiết Ly Y ngoại trừ ở nhà, thì ở phòng nghiên cứu, lão già Đàm Kiến Linh này không có việc gì sẽ không đυ.ng điện thoại, đột ngột nhận được điện thoại hắn, Quan Cẩn Du tâm tình thấp thỏm.

"Tỷ tỷ nàng, không xong không xong." Lửa cháy đến nơi Đàm lão đầu.

Đầu óc Quan Cẩn Du trong nháy mắt trống rỗng, một lát mới tìm được giọng nói của mình: "Có... chuyện gì? Ngươi nói rõ hơn một chút."

"Ai~, một lời khó nói hết a."

Quan Cẩn Du sắp điên rồi, "Vậy nói ngắn gọn!"

Đàm Kiến Linh thử dò xét hỏi: "Tỷ tỷ nàng, Mười Một có bạn trai hay không?"

"Không có? Làm sao vậy?" Nàng chỉ có bạn gái.

"Ai nha xong xong, ngươi mau nhanh khuyên nhủ nàng nha, ta là người có vợ rồi, không thể quen nàng, coi như không có gia đình, chồng già vợ trẻ sẽ bị người khác đâm cột xương sống a!"

"..."

Hai người trầm mặc, Quan Cẩn Du nói: "Ngươi đem chân tướng đều nói một lần a!"

Đàm Kiến Linh: "À, là như thế này, từ lần trước nàng xin nghỉ sau khi trở về, tựa như thay đổi, cũng không rống ta, cũng không mắng ta, cũng không không có việc gì trừng ta, đơn giản là nói gì nghe nấy. Còn hướng về phía ta cười như vậy, ngươi hiểu không?"

"Loại cười nào?"

"Chính là như vậy, cười đến cả người ta nổi da gà, để cho ta sợ hãi. Ai nha tỷ tỷ nàng ngươi nhanh khuyên nhủ nàng, để cho nàng thích người khác a."

Quan Cẩn Du huyệt Thái Dương nhảy lên: "Ngươi nghĩ quá nhiều, ta cảm thấy nàng coi trọng ai cũng sẽ không coi trọng ngươi."

Đàm Kiến Linh: "Nàng để làm chi đối với ta như vậy? Thật dọa người a, thật đau tim."

"Đại khái bởi vì nàng muốn đem ngươi đối đãi như người bình thường."

"Không được, ta phải cùng nàng nói một chút, cúp trước."

"Đợi đã." Quan Cẩn Du gọi lại hắn, "Nếu như ngươi thật muốn biết nguyên nhân ta có thể nói cho ngươi biết, thế nhưng ngươi không nên để cho Tiểu Y ngươi biết chuyện, không cần thương hại nàng, ngươi vẫn như trước, nên đấu võ mồm thì đấu võ mồm, nên làm khó dễ thì làm khó dễ, nhớ kỹ một vừa hai phải."

"Ngươi nói vì sao?"

Đàm Kiến Linh cửa ban công mở ra, nhìn Tiết Ly Y trước cửa mặt không thay đổi đi qua, trong điện thoại truyền đến tiếng nói Quan Cẩn Du nhẹ nhàng chậm chạp: "Nàng ở bên ngoài một thời gian, ta và nàng lần này trở về, phát hiện sư phụ nàng cùng trưởng bối trong nhà bởi vì bệnh đã qua đời, cho nên nàng đại khái coi ngươi là sư phụ nàng, đối xử như vậy."

Đàm Kiến Linh trầm mặc một lúc lâu, mới nói: "Ta biết rồi, tỷ tỷ nàng ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố nàng."

Quan Cẩn Du khó xử nói: "... Ngươi kỳ thực không cần..."

Đô--- đô---

Điện thoại đã treo, Quan Cẩn Du bù vào một câu sau nói: "Làm chính ngươi thì tốt rồi."

Làm sao cảm giác mình làm chuyện sai lầm?

Đàm Kiến Linh quăng điện thoại, hai chân ngắn bước đi như phi lao, "Mười Một! Mười Một!"

Tiết Ly Y: "Chuyện gì?"

Đàm Kiến Linh: "Đại học Đông Lâm mời ta đi toạ đàm, ngươi am hiểu nhất thuốc Đông y, ta cảm thấy phải cho thanh niên một cơ hội, ta đã cùng viện trưởng đề cử ngươi, hắn nói suy nghĩ một chút, hơn phân nửa có thể được. Ngươi cảm thấy thế nào?"

Tiết Ly Y cắn chặt hàm răng, mu bàn tay trắng nõn nhất thời bạo khởi gân xanh.

Cảm giác nhịn không được lão đầu này? Muốn đánh người làm sao đây?

Đàm Kiến Linh: "Mười Một, ngươi không vui sao?"

Tiết Ly Y từ trong hàm răng nói vài từ: "Không, đương nhiên hài lòng, xác định thời gian nói cho ta biết."

***

Tháng bảy, chính là giữa hè, tiếng ve kêu làm cho không người nào sinh lòng nôn nóng, ánh mặt trời như thiêu nước trái đất, một giọt mồ hôi rơi vào lối đi bộ, hầu như có thể nghe được âm thanh.

Quan Cẩn Du mới vừa từ trong xe taxi đi ra, dùng một cánh tay che cái trán, chạy mau mấy bước vào nghiên cứu sở, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm.

Nàng nhớ kỹ Tiết Ly Y hình như là lầu tám, kéo vali đứng trong thang máy, ở lầu tám quẹo trái vài vòng, dĩ nhiên tìm không ra, mới vừa định đi hỏi, thì thấy Tiết Ly Y mặc áo blue từ một phòng màu xanh nhạt đi ra, trong tay còn cầm túi văn kiện.

"Tiểu Y."

Tiết Ly Y dường như nghe có người gọi nàng, nhìn quanh bốn phía, liếc mắt liền thấy Quan Cẩn Du cách đó không xa vẫy tay, vội vàng chạy tới, tiếp nhận vali của nàng, mặt băng bó oán giận nói: "Chị tại sao trở về lại không nói cho em biết?"

Quan Cẩn Du ở gò má nàng hôn một cái, "Chị tới xem xét."

Khuôn mặt Tiết Ly Y không kiềm được sự thân thiết này lông mi con mắt đều cong lên, nhìn nàng một cái, nắm tay nàng đi phòng làm việc của Đàm Kiến Linh, khoá cửa lại.

"Khí trời nóng như vậy lần sau không cần tới, khát hay không?" Tiết Ly Y hướng trên tay nàng đưa ly nước ấm.

Quan Cẩn Du khó có được không để ý hình tượng uống ừng ực, sau đó đem ly giấy hướng bên cạnh dặt trên bàn, đứng dậy đem người ôm ở trong ngực, trêu đùa: "Chị không cần đến? Em nói thật?"

Ở trong phòng ngây người lâu như vậy, trên người Tiết Ly Y có chút cảm giác mát, Quan Cẩn Du ôm nàng, ngồi ở trên ghế salon văn phòng.

"Đương nhiên nói thật." Tiết Ly Y nói, "Chị có thể chờ khí trời mát một chút rồi tới."

"Chị rất nhớ em làm sao bây giờ?" Quan Cẩn Du nghiêm trang nói.

Tiết Ly Y đỏ mặt, không lên tiếng.

"Rất muốn nhìn thấy em làm sao bây giờ? Lập tức, lập tức."

Khuôn mặt càng đỏ, lại sâu một tầng.

"Từng giây từng phút đều không trì hoãn được."

Tiết Ly Y đem mặt vùi vào trong cổ của nàng.

"Xấu hổ cái gì nha, ngẩng đầu lên, chị còn không thấy đủ bảo bối nhà của chị đâu."

Nàng vừa nói như vậy Tiết Ly Y càng ngượng không ngẩng đầu lên.

"Chính em không ngẩng đầu lên, không trách chị à nha." Quan Cẩn Du cười đến tràn đầy không có hảo ý.

Tiết Ly Y trong lòng nói: Em không ngẩng đầu lên chị có thể làm cái gì

Sau đó thân thể chợt cứng đờ, cơ hồ là lập tức khẽ run một cái.

Quan Cẩn Du cúi đầu ngậm lỗ tai của nàng, hàm răng bên tai khẽ liế, cắn xé. Tiết Ly Y tay chân như nhũn ra, nếu không phải là Quan Cẩn Du tay ôm lấy eo của nàng, sợ đã tuột xuống rồi.

Bàn tay Tiết Ly Y vô lực khước từ, thế nhưng đè chỗ không nên đè, lập tức nghe được Quan Cẩn Du ở bên tai nàng nặng nề thở một hơi, không có tâm tư cũng bị nàng làm chìm vào.

Tiết Ly Y khuôn mặt đỏ lên: "Em em em.... em không cố ý."

Quan Cẩn Du thấp giọng nói: "Là cố ý cũng không quan hệ, chị không nghĩ tới em gấp gáp như vậy, ân, chị xem một chút, nơi đây hình như là phòng làm việc của Đàm lão đầu."

Nàng rõ ràng đùa giỡn, Tiết Ly Y sốt ruột giải thích: "Em thực sự không có cố ý."

Quan Cẩn Du trong lòng biết nàng trời sinh tính rụt rè, muốn trêu tiếp sợ bị phản ứng ngược, buông ra lỗ tai của nàng, nâng cằm của nàng hôn lên.

Ngón tay mở trên nút thắt trước ngực nàng, bắt đầu từ nút từ nút cởi ra, Tiết Ly Y đè lại tay nàng.

Quan Cẩn Du cắn nhẹ lưỡi nàng, Tiết Ly Y tay lập tức mất lực.

"Đừng nhúc nhích, chị không làm cái gì." Quan Cẩn Du mơ hồ nói, tay lại cách bên trong quần áo di chuyển, một lát sau, lại bắt đầu cởi nút áo sơ mi.

Tiết Ly Y đã hoàn toàn không còn khí lực phản kháng.

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền tới tiếng lẩm bẩm Đàm Kiến Linh: "Người nào đem cửa phòng ta khóa trái? Cái chìa khóa để chỗ nào a?"

Quan Cẩn Du nhìn vẻ mặt ửng hồng của Tiết Ly Y từ trong ngực nàng nhảy ra, luống cuống tay chân cài nút áo, dưới tình thế cấp bách cài nút sai, nàng lắc đầu cười khẽ, đứng dậy giúp nàng chỉnh sửa quần áo.

Tiết Ly Y liếc nàng, lặng lẽ tự tay đem áo sơ mi bị Quan Cẩn Du cởi xuống bụng cài lại.

Đàm Kiến Linh tìm được chìa khoá mở cửa, Quan Cẩn Du cùng Tiết Ly Y ngồi nghiêm trang ở trên ghế sa lon tán gẫu, vì vậy kỳ quái hỏi: "Mười Một, buổi chiều ngươi không phải có cuộc hẹn sao? Thế nào không đi bệnh viện?"

Tiết Ly Y vẻ mặt mờ mịt: "Cái gì hẹn trước?"

"Chính là bệnh nhân hẹn trước a, ba giờ chiều, hiện tại cũng đã 2h40 rồi."

"Nguy rồi, ta quên mất." Nàng vừa mới cầm túi văn kiện không phải là đi bệnh viện sao? Bị Quan Cẩn Du làm gián đoạn, nên làm gì cũng không nghĩ ra.

Quan Cẩn Du nói: "Bệnh viện nằm gần đây a! Chúng ta chạy tới còn kịp."

Tiết Ly Y tức giận nhìn nàng: "Đều tại chị."

Quan Cẩn Du nói xin lỗi: "Đúng, đều tại chị."

Đàm Kiến Linh: "Mười Một, lỗi của ngươi, làm sao có thể đổ lỗi tỷ tỷ nàng đâu?"

Tiết Ly Y mặt đỏ tới mang tai lôi kéo Quan Cẩn Du chạy đi.