Chương 53: Kiếp phù du*

(để chỉ ranh giới mong manh, sự yếu ớt, một sự việc chóng đến, chóng qua rồi biến mất hầu như không luư giữ gì lại trong tâm trí)

Năm ngón tay nhỏ bé che miệng, ngăn lại thổ huyết, sợ đến mặt không có chút máu, Quan Cẩn Du muốn đi qua dìu nàng, lắc đầu nói: "Em không sao."

Lập tức đứng dậy nắm tay Quan Cẩn Du, trước sáu bia mộ quỳ xuống.

"Sư phụ, năm vị sư thúc, ta mang lão bà về ra mắt các ngươi, có thích không?"

"Không nói lời nào ta xem như các ngươi thích."

Nụ cười của nàng vẫn trước sau như một ôn nhu, quay đầu đối với Quan Cẩn Du nói: " Cúi chào a! Gặp mặt người nhà của em."

Hai người ở trước mộ phần dập đầu ba cái, Quan Cẩn Du buông ra tay Tiết Ly Y, một lần nữa dập đầu, sau đó nhìn thẳng mộ bia vắng lặng, nói nghiêm túc: "Mời sư phụ sư thúc yên tâm, ta sẽ thay các ngươi cố gắng chăm sóc Tiểu Y."

Tiết Ly Y quỳ gối bên người nàng, bỗng nhiên ôm lấy nàng, trong cổ đè nén thanh âm nức nở, cùng xen lẫn tiếng gió, phá lệ đau thương.

Quan Cẩn Du thực sự không biết nói gì an ủi nàng, nói cái gì đều là dư thừa, chỉ có thể ôm nàng, một tay vỗ nhẹ lưng nàng, môi hôn thái dương, gương mặt nàng.

Ánh chiều tà le lói, Tiết Ly Y từ trong ngực nàng lui ra ngoài, viền mắt ửng đỏ, trên mặt nước mắt không lưu lại, nàng yên lặng dẫn Quan Cẩn Du ly khai, trở lại gian phòng nhỏ, trước tiên đem thứ có thể sử dụng nồi chén chậu đi ra.

"Trước đây thứ có thể ăn đại khái đã bị hư, em chuẩn bị món ăn thôn quê, nhưng không biết nơi đây còn có động vật hay không, có thể sẽ không an toàn." Tiết Ly Y từ trong phòng lấy ra một thanh trường kiếm, môt cây dao nhỏ, kiếm không có rỉ sắt, chém sắt như chém bùn, cây dao nhỏ nàng đưa cho Quan Cẩn Du phòng thân, dặn dò: "Cẩn Du, chị đi theo em."

Rõ ràng vẫn người đó, lúc đầu chỉ cảm thấy cô gái này có chút kỳ quái, giờ này khắc này ở chung một chỗ trong rừng, dưới ánh trăng cô gái nắm trường kiếm, gò má nhuộm một tầng ánh trăng mông lung, lại tựa như mây khói, trong chốc lát nhìn không rõ, để cho nàng cảm thấy như thời gian đảo ngược.

Dù sao không phải là một ngàn năm trước, nàng so với ai khác đều biết.

Trời tối hẳn đi, ánh trăng rất sáng, đủ để nhìn đường giữa núi rừng, có vài chỗ ánh trăng không thể xuyên thấu qua, hai người đi cẩn thận, Tiết Ly Y nắm tay nàng, nhiệt độ lòng bàn tay vẫn có chút lạnh, nắm rất chặt, dường như rất sợ không thấy nàng, mỗi lần độ mạnh yếu làm cho nàng cảm thấy đau đớn.

Trong lòng Quan Cẩn Du như có vô sô cây kim đâm vào, khó đè nén, nàng há miệng, nhưng mà ngôn ngữ ở vào thời điểm này vô dụng, vì vậy nàng lật bàn tay, ở trên mu bàn tay Tiết Ly Y nhẹ nhàng vuốt ve.

Tiết Ly Y cước bộ dừng một chút, quay đầu nhìn nàng, đưa lưng về phía ánh trăng, lộ ra một nụ cười, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Có thể Quan Cẩn Du không muốn nhìn thấy nàng cười, cho dù là gào khóc, cũng tốt hơn miễn cưỡng vui cười.

Trăng lên cao, Quan Cẩn Du cảm thấy mảnh rừng này đều đã đi hết, Tiết Ly Y dừng lại, bên tai khẽ nhúc nhích, trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, mang theo tiếng xé gió, hướng sâu trong bóng tối chém chính xác vật kia ngay cả âm thanh chưa từng phát sinh đã bất động rồi.

Là một con thỏ.

Rất nhanh bắt thêm con gà rừng, thắng lợi trở về.

Nhìn Tiết Ly Y thuần thục nhổ lông, mổ bụng xử lý nội tạng, sau đó xuyên ra trường kiếm, gác ở trên đống lửa, ánh lửa phản chiếu gò má nàng ấm áp như ánh nắng, Quan Cẩn Du lúc này mới nghĩ: Nếu cánh rừng trước mặt không có con mồi, Tiết Ly Y có phải muốn đi tới cuối rừng.

Tiết Ly Y mang muối đi tới, đem thỏ nướng vàng óng ánh trở mình, dùng dao găm cắt xuống chân sau đưa cho Quan Cẩn Du.

"Ăn thật ngon." Quan Cẩn Du cắn một cái, nói.

"Cảm ơn." Tiết Ly Y lễ phép đáp, nghênh đón Quan Cẩn Du không nhẹ không nặng quát một tiếng.

"Ai cho phép em nói chuyện như vậy?"

Tiết Ly Y nhìn nàng, có chút không rõ ủy khuất.

"Chị sợ em rồi, em đánh chị đi a!" Quan Cẩn Du kéo qua tay nàng, đè ở trên trán mình.

"Không đánh." Nàng rụt tay về, quay đầu chỗ khác, còn nói: "Là lỗi của em."

"Lỗi của chị." Quan Cẩn Du đem tay nàng thả ra, khuôn mặt dán vào mặt của nàng, ôn nhu cọ cọ.

Tiết Ly Y nở nụ cười, ánh lửa chiếu lên gương mặt trắng nõn, con mắt đen láy, giống như cực kỳ lâu trước đây, nàng được chính mình giữ lại, trong tay cầm quyển 'Tống sử'.

--- cười đến ấm áp lại vắng vẻ như vậy.

"Cẩn Du." Nàng nhẹ giọng kêu.

"Hửm?"

Tiết Ly Y không có nhìn nàng, ánh mắt hướng về bóng đêm xa xa, "Em yêu chị."

"Chị biết."

"Em yêu chị."

"Chị biết."

Tiết Ly Y xoay người tựa ở trong ngực nàng, một lần một lần lặp lại, Quan Cẩn Du một lần lại một trả lời nàng, đến phía sau Tiết Ly Y nói càng nhanh, cho thời gian Quan Cẩn Du trả lời, tựa hồ đang phát tiết.

Nàng nói mệt mỏi rồi trầm mặc, khép lại đôi mắt nghỉ ngơi.

"Em bất quá là đi một chuyến xa nhà, tại sao trở về bọn họ liền mất đi?" Nàng hỏi.

Quan Cẩn Du vuốt mái tóc dài của nàng, hôn cái trán của nàng: "Em nghe tiếng gió, là âm thanh bọn hắn lưu lại. Bọn họ nói với chị "Chúng ta đem Tiểu Y giao cho ngươi, ngươi phải quý trọng nàng, ngàn vạn lần không nên phụ lòng nàng a."

"Bảy lão đầu lại tranh cãi ầm ĩ." Quan Cẩn Du nhắm mắt lại, nhếch miệng lên nở nụ cười: "Có nghe hay không?"

"Nghe được."

"Bọn họ e rằng không cách nào làm bạn với em nữa, nhưng ở trên trời sẽ dõi theo em, nếu có gió, bọn họ đang nói với em, nếu có mưa, có lẽ bọn họ đang giận em bướng bỉnh."

Tiết Ly Y bật cười, lau nước mắt: "Nói bậy, em không có bướng bỉnh, chính bọn họ ham chơi."

"Đúng đúng đúng, vậy nếu như có mưa, chính là bọn họ bướng bỉnh."

"Vậy nếu như có mặt trời?"

"Nếu có mặt trời a, nói lên bọn họ ở trên trời sống rất tốt, không cần em quan tâm."

Tiết Ly Y lại trầm mặc, gió thổi mái tóc dài của nàng, lưu luyến lượn quanh ở đầu ngón tay Quan Cẩn Du.

"Cẩn Du." Dừng một lát, nàng nắm tay áo Quan Cẩn Du, ôn nhu kêu.

Quan Cẩn Du đùa nàng: "Hửm? Em yêu chị? Cái này chị đã sớm biết, nhưng chị không ngại nghe em nói thêm nhiều lần."

"Chán ghét."

"Đúng, em nói cái gì thì là cái đó."

"Chị cúi xuống." Tiết Ly Y trực tiếp nắm cổ áo của nàng, "Em muốn hôn chị một cái."

"Em muốn chị cúi đầu thì chị cúi đầu sao, chẳng phải chị sẽ mất mặt sao?" Quan Cẩn Du cố ý ngẩng cái cổ lên, từ trên liếc nhìn xuống dưới.

"Quan Cẩn..."

Âm thanh tức giận bị người cười vừa hôn che lại, trong bóng đêm như mực, không có gì so với cái này càng mỹ diệu.

"Cảm ơn chị."

Quan Cẩn Du đem người nâng lên, làm cho cả người nàng rơi vào trong lòng ngực mình: "Xem em mới vừa nói yêu chị nhiều đến mức nào, lần này chị không truy cứu em."

"Phòng ở bụi bặm đóng quá dày, đêm nay sợ là ở bên ngoài, rất xin lỗi."

Quan Cẩn Du hừ hừ nói: "Xem ra em yêu chị đến mức như vậy, lần này chị cũng bỏ qua cho em."

"Thế nhưng tắm vẫn là có thể, bên ngoài cách 1km có một thác nước nhỏ, mặc dù bây giờ là mùa hè, nước vẫn có chút lạnh, điều kiện đơn sơ, chị đừng thấy lạ."

Quan Cẩn Du:" Em cố ý phải không?"

Tiết Ly Y như chạy trốn trong ngực nàng chui ra ngoài, đem trong túi đeo lưng hai người lấy quần áo, nét mặt tươi cười như hoa: "Em dẫn chị đi thác nước nhò."

Quan Cẩn Du: "Chị không thể nhúc nhích."

Tiết Ly Y: "Em không có ý định để chị tự đi, chị đi quá chậm, thời gian không còn sớm, ngày mai còn phải dậy sớm hơn thu dọn nhà, lưng hay ôm, tự chị chọn."

Quan Cẩn Du hai tay ôm cổ của nàng, tự nhiên cười nói: "Ôm."

***

Tiết Ly Y tối hôm đó có một giấc mơ.

Trong mơ lúc nào đang bi bô học nói, trong tay cầm cái tiểu ghế đẩu từng bước từng bước dịch chuyển về phía trước, trên mặt đất có cục đá, làm ta vấp ngã trên mặt đất, một đám lão đầu chen lấn đi lên, đem trước nhà dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả cục đá vụn cũng không có.

Sau đó đứng xếp hàng ngang, từng người tự cho là mặt mũi hiền lành cười đến không có hảo ý: "Tiểu Y ngoan, đến sư phụ (thúc) này."

Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đứa nhỏ bĩu môi oa oa gào khóc.

Đám lão đầu hai mặt nhìn nhau, bắt đầu chỉ trích lẫn nhau, Linh Tu hóp lưng lại từ trong đám người chui ra ngoài đem đứa nhỏ bế lên, đứa nhỏ giật tóc hắn lập tức dừng khóc.

"Linh Tu con mẹ ngươi buông ra cho lão tử!"

"Không thả không thả, có bản lĩnh đánh ta a!" Linh Tu vắt chân lên cổ mà chạy.

Kết quả bị bắt, sáu vị sư huynh đánh đập một trận.

Quan Cẩn Du một đêm không ngủ, nhìn chằm chằm Tiết Ly Y, bỗng nhiên nàng vui vẻ lên tiếng, sau đó khóc khuôn mặt đều là nước mắt, trong lòng thở dài.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, cặp mắt khóc có chút sưng đỏ, Quan Cẩn Du cúi đầu hôn nàng, khen: "Thật xinh đẹp."

Tiết Ly Y ngượng ngùng nở nụ cười, trên mặt đã không còn lo lắng.

Ba gian phòng quét sạch sẽ, sáng sủa hẳn ra, hai người ở chỗ này, mỗi ngày đốn củi nấu nước, đi tới sông bắt cá, vào rừng đi săn, ban đêm ôm nhau ngủ, trong chốc lát vui đến quên cả trời đất.

Vào ngày rời đi, Tiết Ly Y nhìn cánh cửa bị gãy, chỉ đem rương nhỏ mang đi.

Nàng quay đầu nhìn thoáng qua ánh bình minh chiếu xuống bao phủ cả núi, ngàn năm như đang ngủ say, hết sức an tĩnh cùng bình yên.

Quan Cẩn Du ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói: "Hôm nay trời nắng."

Là trời nắng, cho nên bọn họ nhất định ở trên trời sống rất tốt, hẳn là như thế a!?