Chương 49: Kẻ lừa gạt

"Ưmm..." Tiết Ly Y hai mắt mờ mịt, nhìn sắc trời bên ngoài, vội vàng đè lại tay nàng, khó nhịn nói: "Bây giờ còn là ban ngày."

"Tốt, vậy chúng ta đi lên giường."

Tiết Ly Y: "..."

Giữa hai câu này hoàn toàn không có quan hệ gì a!

Quan Cẩn Du nắm cả người nàng đứng lên, bởi vì ngồi trên đùi như vậy hơi tê tê, lảo đảo một cái, Tiết Ly Y vội vàng hai tay đỡ lấy eo của nàng, sau đó nàng bế Quan Cẩn Du đi về phòng ngủ.

Quan Cẩn Du cố nhịn xuống vẻ tiếu ý, đồng thời cũng có chút động tình.

Tiết Ly Y cảm thấy Quan Cẩn Du ôm chặt nàng, không nghĩ nhiều, thuận theo nàng hôn lên cằm nàng, lưu lại vết tích ướt nhẹp.

"Chị rửa tay trước, vừa mới sờ qua bàn phím, không sạch sẽ." Quan Cẩn Du ở trên xương quai xanh của nàng mυ"ŧ ra một ấn ký màu hồng, thở hổn hển chống thân thể ngồi xuống.

"Ừm."

"Rất nhanh." Quan Cẩn Du cúi đầu hôn ngực trần của nàng lộ ra bên ngoài.

Tiết Ly Y đỏ mặt nghiêng đầu qua chỗ khác, không để ý tới nàng.

Quan Cẩn Du vẫn trêu đùa nàng, "Em có muốn tắm uyên ương không?"

Tiết Ly Y thở phì phì trừng mắt nàng, cầm chăn che kín lại.

Chờ Quan Cẩn Du đi rồi nàng vén chăn lên, đôi tai cực kỳ thính, nghe được tiếng bước chân của Quan Cẩn Du, đi tới phòng rửa mặt, vòi nước mở ra, nước chảy róc rách không lớn không nhỏ.

Sau đó vòi nước đóng lại, hộp xà phòng bị người mở ra, phát sinh âm thanh nhỏ nhẹ.

Đại khái nửa phút sau, vòi nước bị người một lần nữa mở ra, về sau nữa triệt để an tĩnh lại, chỉ có tiếng dép giẫm trên mặt đất bị đè ép hầu như không phát ra động tĩnh.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, thân thể Tiết Ly Y tựa như cá chạch trượt xuống, nhanh như chớp không kịp bưng tai chui vào trong chăn.

Sau 12h trưa, yên lặng ngay cả thời gian đều ngừng lại.

Tiết Ly Y nằm trên giường phòng ngủ, một tay bị Quan Cẩn Du cần lấy, mười ngón tay đan vào nhau áp lêи đỉиɦ đầu, tùy ý nàng trên người mình hôn.

Tích tích tích tích

Là cái gì?

Giống như khách du lịch nắm con lắc, chuông lắc đinh đinh đang đang, người đứng bên ngoài, trải qua cực kỳ lâu, tiếng chuông ở cửa vẫn lắc không dừng.

Triền miên qua đi, hai tay Quan Cẩn Du đặt trên lưng nàng, ôm nàng, trên người mồ hôi có chút dinh dính, nhưng người nào cũng không muốn di chuyển, đương nhiên, không phủ nhận có người không còn khí lực di chuyển.

"Chị cảm thấy chị cũng có chứng đói khát da thịt thân cận." Quan Cẩn Du mỉm cười, nhẹ nhàng nói, "Đối với em."

Tiết Ly Y cúi đầu "Ừm" Một tiếng, không có trả lời.

Quan Cẩn Du tiến đến bên tai nàng thấp giọng nói một hồi.

Nàng còn chưa kịp đỏ mặt, thân thể chợt cứng đờ, lời lẽ ôn nhuyễn dọc theo gáy của nàng đi xuống, bàn tay khoát bên hông nàng cũng bắt đầu di chuyền.

Giữa lúc Tiết Ly Y muốn mở miệng cầu xin tha thứ, Quan Cẩn Du ngừng lại, lật người.

Khóe mắt của nàng hồng hồng vì động tình, lông mi ướŧ áŧ, hơn nữa tựa hồ là cực kỳ buồn ngủ.

"Bảo bối, em có đói bụng không?"

"Không đói! không đói không đói, không đói bụng." Tiết Ly Y vội vã mở miệng, rất sợ nói chậm chính mình sẽ bị ăn sạch.

Quan Cẩn Du nở nụ cười, ngón tay trìu mến mơn trớn lông mày của nàng, nhịn không được hôn một cái, nói rằng: "Chị không phải hỏi cái kia, chị hỏi em có đói bụng hay không, chị không động vào em, em yên tâm."

"Chị tối hôm qua cũng nói như vậy." Tiết Ly Y nhỏ giọng phản bác. "Kẻ lừa gạt."

Quan Cẩn Du cúi đầu nhìn trước ngực nàng một mảng lớn màu đỏ, không tiếng động mà lên án người nào đó tối hôm qua có 'hành động lưu manh'.

Dường như đột nhiên cảm thấy chính mình có chút quá đáng.

"Chị cam đoan!" Quan Cẩn Du ba ngón khép lại đối với nàng phát thệ, "Vậy em có đói bụng không?"

"Chị làm cơm sao?"

"Không phải, chị gọi nhà hàng mang đến, em dám ăn cơm chị làm sao."

Tiết Ly Y rầm rì hai tiếng, hàm hồ nói: "Đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, chị đợi một lát, nửa giờ sau gọi em rời giường, em nấu cơm cho chị, dạ dày của chị không tốt, không thể không ăn cơm trưa."

Quan Cẩn Du ngón tay đè lên huyệt thái dương của nàng, nhẹ giọng dụ dỗ nói: "Nhanh ngủ đi, đến lúc đó chị gọi em."

Tiết Ly Y triệt để mất đi ý thức vẫn không quên cường điệu lại một lần: "Nhất định phải gọi."

"Chị biết rồi."

Kết quả Tiết Ly Y ngủ thẳng tới bốn giờ chiều, Quan Cẩn Du ngồi ở đầu giường lật xem tạp chí tài chính và kinh tế, Tiết Ly Y hướng bên người nàng dựa vào, khuôn mặt dán eo của nàng, mắt vẫn nhắm như cũ.

Nàng mơ mơ màng màng hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"4h15 phút." Quan Cẩn Du giơ tay lên vuốt mái tóc dài của nàng, ý cười cưng chìu.

"Ah, đã bốn giờ." Tiết Ly Y bỗng nhiên mở mắt, suýt chút nữa trực tiếp từ trên giường nhảy dựng lên, "Bốn giờ?!"

Quan Cẩn Du đè nàng xuống, nói rằng: "Chị ăn rồi, em có muốn ngủ thêm hay không?"

"Không ngủ nữa." Tiết Ly Y vuốt mắt, "Ngủ tiếp xương đều mỏi, sư phụ mà biết nhất định kéo em ra ngoài hảo hảo luyện võ."

Nàng nghĩ, chính mình thực sự là ngày càng lười biếng rồi.

Quan Cẩn Du không nói cái gì nữa, nhặt lên quần áo bị nàng vứt đi tán loạn đặt ở đầu giường, lúc này đưa cho Tiết Ly Y.

Tiết Ly Y không hỏi nàng ăn cái gì, nàng mở tủ lạnh, lại đi phòng bếp một lượt. Phát hiện thiếu hộp sửa tươi trong tủ lạnh, vài miếng bánh mì, trong thùng rác phòng bếp còn có đồ xào làm thành một đống nhìn không ra là cái gì, nhịn không được thở dài một tiếng.

Đêm đó một trận kiều diễm, ngày thứ hai tiễn 'lưu manh đi làm', Quan Cẩn Du tinh thần thoải mái, Tiết Ly Y nhức eo run chân, buổi sáng ngồi một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.

Phòng nghiên cứu giờ tan làm, Tiết Ly Y nhận điện thoại Chân Thiến, hẹn nàng đến quán cà phê gần công ty Quan Cẩn Du gặp mặt.

Gặp mặt nghiêm túc như thế, Tiết Ly Y mơ hồ đoán được nàng muốn nói gì, cố ý về nhà thay đổi quần áo.

Chân Thiến thực sự cảm thấy Tiết Ly Y biến hóa thật sự là quá nhanh, cùng một năm trước hoàn toàn như hai người, khi đó chính mình tại nhà Quan Cẩn Du lần đầu tiên thấy nàng còn bộ dạng rụt rè, ngay cả lời đều rất ít, bị chính mình cuốn lấy làm phiền chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ. Còn có khi đó đi dạo phố, sau lại ở quán bar, bởi vì nhận thức sự chênh lệch của bản thân và Quan Cẩn Du mà tinh thần chán nản

Thời điểm đó cùng hiện tại giơ tay nhấc chân phong thái nữ nhân trẻ tuổi là cùng một người, nhưng cũng không phải cùng một người. Giống nhau là ước nguyện ban đầu không bao giờ thay đổi, bất đồng chính là nàng sớm đã không phải hài tử cố chấp kia.

Cố chấp là bởi vì Quan Cẩn Du, thành thục cũng bởi vì Quan Cẩn Du.

Ngay từ đầu Chân Thiến cảm thấy Tiết Ly Y gặp gỡ Quan Cẩn Du là vận may của nàng, hiện tại xem ra Quan Cẩn Du lại may mắn.

Tiết Ly Y ăn mặc quần áo sọc trắng đen xen kẽ, lộ ra vóc người cao gầy, nàng ngồi xuống, đưa tay để ở một bên, tự nhiên mở miệng, "Đồ đệ, muốn uống gì?"

Sự khẩn trương của nàng vĩnh viễn biểu lộ trước mặt Quan Cẩn Du.

"Cappuchino." Chân Thiến không khách khí với nàng, chuẩn bị tốt với đối tượng khuê mật đây không phải là chuyện đương nhiên nha, hơn nữa sư phụ mời đồ đệ ăn uống là không phải chuyện đương nhiên sao?

Tiết Ly Y Tiết Ly Y nói với người bán hàng: "Xin chào, một ly Cappuchino một ly Mocha, gói một phần bánh Black Forest Cake."

Tướng mạo nàng xuất chúng, giọng nói luôn nhẹ nhàng mát lạnh, vô cùng sạch sẽ êm tai, người bán hàng không khỏi chăm chú nhìn, Tiết Ly Y mỉm cười lễ phép.

Người bán hàng gương mặt nóng lên, nhanh chóng bước đi.

Chân Thiến yên lặng vì Quan Cẩn Du suy nghĩ: Xem ra Quan Quan về sau tình địch có không ít a.

"Muốn căn dặn ta cái gì?" Nàng bình tĩnh mở miệng.

Chân Thiến kinh ngạc nhìn nàng.

Tiết Ly Y: "Đồ đệ, tuy rằng ngươi bình thường cố gắng không đứng đắn, nhưng trong lòng có suy nghĩ riêng, ta biết. Lúc đầu ngươi không coi trọng ta và Cẩn Du, sau đó thay đổi quan điểm không phải sao? Về Cẩn Du, ngươi có gì cần dặn ta, cứ nói đừng ngại."

Chân Thiến cúi đầu quấy nước, nàng vừa nói như vậy, làm sao mở miệng mới tốt.

Tiết Ly Y không nóng vội, kiên nhẫn chờ nàng nói.

Chân Thiến: "Kỳ thực đã không còn gì để nói, nàng người này a!, ta lo lắng nhất không phải ngươi, mà là nàng. Sư phụ, ngươi biết, nàng công tác bề bộn nhiều việc, ta nàng khuê mật thường xuyên không nhịn được nàng bởi vì công tác mà lỡ hẹn, huống chi là ngươi? Còn chưa ở cùng một chỗ cảm thấy mỗi một phút mỗi một giây ở chung với nhau đều là trân quý, thế nhưng cùng một chỗ sau đó, nhìn ra được ngươi rất dính nàng, nàng mỗi năm đều có một nửa thời gian ở bên ngoài, ngươi ở trong lòng oán giận, ngươi sẽ cảm thấy bất mãn, cảm thấy nàng không đủ quan tâm ngươi."

"Đến lúc đó ngươi nên tha thứ cho nàng, có thể cùng với nàng tỉnh táo thương lượng, nàng có lẽ sẽ không thể nhượng bộ, nhưng ngươi nhớ kỹ ngàn vạn lần không nên tức giận."

"Quan Quan rất khó thích một người, một lần nhận định chính là cả đời, bằng không sẽ không như hiện tại chỉ gặp ngươi. Nàng có thể không biết chiếu cố người, nhưng nếu như nàng lưu ý ngươi, sẽ đem mọi thứ đều cho ngươi."

"Ta tin tưởng nàng, tình huống trong nhà cũng biết nàng sẽ không bỏ rơi ngươi, ngươi yên tâm. Nếu có cần ta giúp một tay, nàng ngại không mở miệng, ngươi nói cho ta biết, dù sao nhà của ta cùng nhà nàng kết giao, có thể nói được vài câu."

Tiết Ly Y gật đầu, "Ta biết."

"Tuy rằng ta nói với ngươi nhiều như vậy." Chân Thiến cợt nhả nói, "Nhưng sư phụ ngươi phải tin tưởng, ta rất tín nhiệm ngươi, bởi vì làm một khuê mật nàng phải nói cho ngươi biết những thứ này."

Tiết Ly Y: "Ừm, ta biết, còn có cái gì?"

Chân Thiến suy nghĩ tỉ mỉ, bỗng nhiên hạ giọng nói: "Nàng uống say bình thường ngủ trong bồn tắm, ngươi nhớ một chút."

Tiết Ly Y trong lòng hơi hồi hộp, nhanh nhạy nhìn về phía Chân Thiến.

Chân Thiến vội vàng xua tay giải thích: "Ngươi đừng hiểu lầm a, ta không động tới nàng, cũng không chiếm tiện nghi nàng, ta đều đánh thức nàng từ trong bồn tắm, nàng nặng như vậy ta là cô gái yếu đuối không tha đi nổi sao? Sư phụ xin yên tâm."

"Không tha đi nổi có ý tứ là .... Ngươi thử qua?"

"Ôi, nhìn cái miệng rẻ tiền của ta!" Chân Thiến nhẹ nhàng làm một động tác khóa kéo, thành cái hồ lô không có miệng.

"Ta không giận." Tiết Ly Y mỉm cười, "Nói một chút chuyện bạn trai cũ của nàng?"

....

Hai người ở quán cà phê đến tám giờ, nữ nhân mặc đồ một thân đồ trắng đi vào, dung mạo xinh đẹp, trực tiếp hướng bàn Chân Thiến tới.

Tiết Ly Y nghênh đón, "Cẩn Du."

Quan Cẩn Du lập tức giương lên một nụ cười ôn nhu, tự nhiên cầm tay nàng, chỉ gật đầu với Chân Thiến.

Trong lòng Chân Thiến bi thương nhất thời chảy thành sông, thua thiệt nàng ở nơi này dặn dò sư phụ nàng nhiều lời như vậy, một người thấy sắc quên bạn đến cùng có gì tốt.

Cũng may nàng gọi Quan Cẩn Du xuống tới, tự nhiên là có chuẩn bị.

Chân Thiến: "Mình kêu Lưu Tư Khiêm đặt phòng, thời gian còn sớm, chúng ta đi hát a!"

Quan Cẩn Du nụ cười cứng đờ.

Sau đó Tiết Ly Y nhìn Quan Cẩn Du luôn luôn bình tĩnh không biết vì sao tự nhiên đỏ mặt lên.