Chương 48: Bất luận

Đảo mắt trời đã sáng choang, mặt trời treo trên bầu trời.

Ánh sáng mặt trời mùa hè rực rỡ xuyên thấu qua rèm cửa sổ, từng tia nắng xuyên vào, Quan Cẩn Du một tay che đôi mắt, hồi lâu mới lấy ra.

Nàng tỉnh dậy so với thường ngày trễ rất nhiều, đoán chừng mới bảy tám giờ. Bên trong da thịt ấm áp, Quan Cẩn Du không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Tiết Ly Y đang say ngủ, tóc dài màu đen tản ra trên gối đầu màu trắng, như lông vũ con quạ rơi vào trên mặt tuyết cực kỳ rõ ràng.

Hô hấp rất nhẹ, từng hơi từng hơi phun ở trên xương quai xanh Quan Cẩn Du.

Ngón tay Quan Cẩn Du đẩy ra sợi tóc trên mặt nàng, nhắm mắt lại nhẹ nhàng hôn trán nàng, Tiết Ly Y không có phản ứng, nụ hôn nhỏ vụn bắt đầu rơi vào mặt của nàng, ôn nhu hôn xuống.

Nàng dường như bị kinh động 'A' một tiếng, giọng có chút cầu xin tha thứ rầm rì nói: "Không muốn..."

Quan Cẩn Du bật cười, cúi đầu sờ lỗ mũi, sau đó cẩn thận từng li từng tí đem tay dưới cổ nàng rút ra, mặc lại váy ngủ tối hôm qua bị đá xuống cuối giường nhăn không còn hình dáng, cầm điện thoại di động đi ra.

Từ khi Tiết Ly Y ở chung, trong nhà luôn luôn sáng sủa sạch sẽ, Quan Cẩn Du kéo màn cửa sổ ra, ánh mặt trời chiếu vào, nhiệt độ không cao không thấp, hết sức dễ chịu.

Quan Cẩn Du gọi điện thoại cho Liễu Dung.

"Mẹ, đã ăn sáng chưa?"

Liễu Dung đang đan áo lông, mới sáng sớm như vậy nhận được điện thoại của Quan Cẩn Du thật là ngoài ý muốn, "Đã ăn rồi, con ăn chưa? Đi làm không được lười biếng, lãnh đạo thấy không tốt."

"Con mới vừa dậy, ngày hôm nay không cần đi làm."

"A, ngày hôm nay là Chủ Nhật rồi sao, mẹ còn tưởng rằng là thứ sáu, thời gian thực sự qua nhanh càng hồ đồ, hiện tại con và Phạm Phạm đều không ở trong nhà, không như trước kia đến trường mỗi tuần đều gọi điện thoại về, mẹ không cần nhớ ngày tháng." Liễu Dung nói.

Quan Cẩn Du mũi chua xót, nàng hung hăng nắm chặc điện thoại di động, trầm mặc.

Liễu Dung không nói chuyện, tự mình đan áo len, nửa ngày nghe bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp Quan Cẩn Du: "Mẹ, con muốn nói với người một việc."

Liễu Dung cười: "Chuyện gì ấp a ấp úng, con ở xa như vậy ta cũng không đánh được con."

"Con tìm được người muốn ở chung cả đời, lễ mừng năm mới con mang nàng về nhà cho mẹ cùng ba nhìn, có được hay không?"

"Đây là chuyện tốt a, chờ ba con trở về ta nói với hắn, hắn nghe được sẽ cao hứng. Hắn bao nhiêu tuổi, làm nghề gì? Trong nhà trưởng bối thế nào, khó hay không?"

"Làm nghiên cứu, trưởng bối con còn chưa gặp qua, dự định cùng nàng về nhà một chuyến để gặp mặt."

"Con quen biết hắn đã bao lâu? Làm sao trước đây không có nghe con nói."

"Đã hơn một năm."

...

Tay và chân Tiết Ly Y lộ ra bên ngoài, ở trên giường cuộn chăn lăn một cái, cảm giác chỉ có một mình nàng, lập tức mở mắt ngồi dậy, mặc áo thun dài đến bắp đùi vội vã chạy ra ngoài.

Quan Cẩn Du đứng ở trước cửa sổ, hai tay buông xuống bên người, ánh sáng chiếu vào ấm áp, bóng lưng nàng Tiết Ly Y chưa từng thấy qua cô đơn như vậy.

Tiết Ly Y rón rén đi tới, phía sau ôm lấy nàng.

Quan Cẩn Du tự nhiên ôm lại vòng tay đang ôm chính mình, dựa lưng vào trong ngực nàng trầm tĩnh lại, nhắm hai mắt lại.

Tiết Ly Y thấy trên bệ cửa sổ để điện thoại di động, nhưng không mở miệng đặt câu hỏi, nàng đang đợi Quan Cẩn Du nói.

"Chị mới vừa gọi điện thoại cho mẹ, nói có người thích, lễ mừng năm mới mang nàng về thăm nhà một chút." Quan Cẩn Du nói tiếp, "Chị trước đây có nói với ba chị nếu có người yêu để hắn thay ta chọn, nếu hắn cảm thấy không được thì một cước đạp bỏ, không mang theo nửa điểm do dự, bây giờ nghĩ lại khi đó thực sự là quá ngây thơ. Chị cảm thấy có lỗi với bọn họ, không phải là không nên thích nữ nhân, hơn nữa không nên để cho bọn họ thất vọng."

"Ba chị là người sĩ diện, nếu như để người ta biết con gái hắn là là đồng tính, nửa đời sau làm sao ở trước mặt người khác ngẩng đầu lên. Hắn thường nói với chị đời này kiêu ngạo nhất hai chuyện, một là từ nông thôn đi ra, hai là có hai đứa nhỏ nam và nữ. Từ hôm nay trở đi, chị không phải là kiêu ngạo của hắn nữa a!."

Tiết Ly Y không lên tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của nàng.

" Xin lỗi không nên cùng em nói những chuyện này." Quan Cẩn Du xoay người ôm lấy nàng, cằm đặt tại trên vai nàng, "Nhưng bất luận như thế nào, chị ta sẽ đợi bọn họ tiếp thu em."

"Chị sẽ đợi."

Quá trình này ắt sẽ dài đằng đẵng, cho nên nàng đợi, không chỉ như thế, nàng còn muốn cùng nhau nỗ lực.

Lẳng lặng ôm trong chốc lát, Tiết Ly Y hỏi: "Có đói bụng không? Em đi làm điểm tâm?"

Quan Cẩn Du: "Đói, em đừng làm, chúng ta dọn dẹp một chút, đi ra ngoài ăn."

Ánh mặt trời chiếu xuống đường phố, cái thành phố này chủ nhật vẫn có sức sống bừng bừng, khắp nơi xe như nước, Quan Cẩn Du dẫn Tiết Ly Y đến quán ăn bên ngoài tiểu khu, tuy rất đơn giản nhưng rất sạch sẽ.

"Quan tiểu thư, đã lâu không tới." Bà chủ mập mạp cùng Quan Cẩn Du chào hỏi, cười đến nhìn không thấy mắt.

"Trong nhà có người làm điểm tâm a." Quan Cẩn Du có ý riêng nói.

Tiết Ly Y khuôn mặt lặng lẽ ửng đỏ.

"Đừng đỏ mặt, đỏ mặt có thể ăn sao? Muốn ăn cái gì?" Quan Cẩn Du trêu ghẹo nàng.

"Chị ăn cái gì em ăn cái đó."

Quan Cẩn Du cười đến vui vẻ, hướng về phía tai nàng nói: "Chị muốn ăn em."

Tiết Ly Y: "..."

Mặc dù qua buổi sáng sớm, nhưng trong quán người vẫn không ít, hơn nữa có phân nửa mắt mọi người đều hướng đến bàn chính mình, nói xác thực hơn hơn phân nửa ánh mắt đều nhìn Tiết Ly Y, Quan Cẩn Du tàn bạo trừng trở lại, trừng đến khi bọn họ không dám nhìn mới thôi, nàng đánh giá một chút, cố ý đổi vị trí Tiết Ly Y, đưa lưng về phía những người đó.

"Lão bản nương, hai chén sữa đậu nành, một l*иg bánh bao."

"Được rồi, hai chén sữa đậu nành một l*иg bánh bao." Bà chủ mập nâng cao giọng nói.

Nhàn nhã ăn xong, hai người đi siêu thị, Quan Cẩn Du đẩy xe, đi ở bên cạnh Tiết Ly Y, nàng phát hiện hai người sống qua ngày cùng một mình sống thật sự khác biệt, ví dụ như nàng dĩ nhiên theo Tiết Ly Y đi khu rau củ, sau đó nhìn nàng nghiêm túc chọn các loại rau tươi, thường thường nghiêng đầu qua chỗ khác hỏi nàng thích ăn cái nào.

Quan Cẩn Du biết mình đối với nấu ăn có thiên phú 'đặc biệt', Quan Cẩn Du ở một bên trợ thủ, khóe môi vẫn giơ lên, Tiết Ly Y đỏ mặt, trong lòng lại vui vẻ muốn nở hoa.

Cho dù là ánh mắt lơ đãng đối diện, đủ để làm tim người ta đập nhanh hơn.

Về đến nhà đã mười giờ sáng, Quan Cẩn Du vào phòng sách, mở ra máy vi tính xách tay bắt đầu làm việc, Tiết Ly Y ngồi cách nàng không xa, đem truyện cổ tích thật lâu không có xem.

Trong thư phòng rất an tĩnh, chỉ có trang sách nhẹ nhàng lật cùng tiếng gõ bàn phím thỉnh thoảng bay múa. Ánh mặt trời như trong suốt mềm mại như tơ lụa, chiếu rọi trong không khí. Những hạt bụi nhỏ dưới ánh mặt trời bay lượn vĩnh viễn không biết mệt mỏi.

Không biết từ lúc nào Tiết Ly Y buông sách xuống, chăm chú quan sát Quan Cẩn Du.

Quan Cẩn Du đang làm việc trên ghế, sống mũi mang mắt kính không tròng, gọng kính mắt vùi vào tóc dài màu đen bên trong tai, đường nét gò má ấm áp mà mông lung.

Mười ngón tay trên bàn phím gõ cực nhanh, thoạt nhìn tựa như tinh linh trong cổ tích biết khiêu vũ.

Quan Cẩn Du đã sớm nhận ra ánh mắt của nàng, mặc cho nàng xem hồi lâu chỉ quay đầu nhìn nàng một cái, Tiết Ly Y phản xạ có điều kiện cúi đầu, Quan Cẩn Du cười rộ lên.

Chuyện thân mật đều làm qua, làm sao ngay cả liếc mắt thôi cũng xấu hổ.

"Bảo bối, qua đây hôn chị một cái." Quan Cẩn Du nói, con mắt như cũ nhìn trên máy tính.

Tiết Ly Y cho rằng mình nghe nhầm....

"Qua đây hôn chị một cái." Nàng lập lại một lần nữa, giọng nói bình tĩnh không lay động, giống như đang nói 'trời thật đẹp'.

Tiết Ly Y bỏ sách xuống, bước chân chậm rì rì đi qua, cúi người xuống nhẹ nhàng hôn mặt nàng, Quan Cẩn Du thuận thế kéo qua tay nàng, đưa nàng ngồi vào trong lòng ngực mình.

"..."

Tiết Ly Y làm bộ từ chối hai cái, bị Quan Cẩn Du dễ như trở bàn tay đè lại, nhàn nhạt nói: "Đừng nhúc nhích, không nên trễ nãi công việc của chị."

Một lát sau, nàng lại bồi thêm một câu: "Không phải muốn nhìn sao? Tùy tiện xem, khó coi không lấy tiền."

Quan Cẩn Du bị câu nói không biết xấu hổ này của chính mình chọc cười: "Ý của chị là gần như thế này có thể nhìn rõ ràng hơn, nếu như em không thỏa mãn, có thể hôn một cái, thế nhưng không nên trêu chọc chị, chờ chị đem thiết kế làm xong đã."

Tiết Ly Y muốn nói bị nàng toàn bộ cắt đứt, đành phải an phận ngồi trong ngực nàng.

Quan Cẩn Du da tốt, nhẵn nhụi tựa như đồ sứ trắng thượng hạng, ngồi gần cũng không nhìn thấy nửa điểm tỳ vết nào, lỗ tai rất là khéo léo tinh xảo, độ cong vừa phải, bên tai có một dấu răng nho nhỏ nhàn nhạt gần như không thấy được.

Tiết Ly Y nhìn thấy dấu răng có chút đỏ mặt, hình như là chính mình cắn.

Nàng lại lén lút hướng bên trong quần áo Quan Cẩn Du nhìn, chứng kiến trên bộ ngực một mảng lớn điểm đỏ càng thêm mắc cỡ, tối hôm qua dùng quá sức rồi....

Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Quan Cẩn Du lúc này ép bức đem mình thành Liễu Hạ Huệ.

Mười hai giờ, Quan Cẩn Du cuối cùng gõ dấu chấm tròn, lấy mắt kiếng xuống, khép lại máy vi tính, cúi đầu nhìn Tiết Ly Y sắc mặt đỏ bừng không biết tới nơi nào, tay nắm cằm của nàng, hôn xuống.

Tiết Ly Y ôm lấy cổ của nàng đáp lại, thân thể kề sát vào nàng.

Dần dần, nhiệt độ không khí bắt đầu ấm lên, Tiết Ly Y có chút động tình, có chút trầm mê, nàng vừa định ly khai, trước ngực mát lạnh, người nào đó hai tay đã sớm lặng yên không tiếng động tham tiến vào mở áo ngực nàng, trực tiếp từ bên trong lấy ra ngoài.

Sau đó bàn tay phủ lên.