Chương 43: Tâm tư

Tiết Ly Y nằm ở trên người nàng, cổ tay bị đối phương nắm trong tay, không phải giam cầm, nhưng cả người không thể động đậy. Nữ nhân bên dưới lông mi thật dài nằm sâu bên trong là con ngươi màu nâu không thể nhìn thấy đáy, cực kỳ sâu thẳm, nhưng thật đẹp.

Nếu đã quyết định giao phó cả đời, có cái gì là không thể chứ?

Nàng thấp giọng "Ừm", nói thêm: "Em tắm xong sẽ qua"

Quan Cẩn Du nhìn bóng lưng bất chấp của nàng, suy nghĩ Tiết Ly Y có phải hiểu lầm cái gì không, mình mới vừa nói cái kia... sốt ruột một xíu, nhưng không phải muốn làm chút gì a, thời đại này còn không cho phép tán gẫu trong sáng sao?

Tiết Ly Y trước đó chưa từng tiếp xúc qua, nên hiều lầm nàng, đầu tiên là rất sợ nơi nào tẩy không sạch, hai là ngượng ngùng ở phòng tắm rửa trôi một lớp da còn không dám đi ra, kết quả chờ nàng trở lại phòng ngủ, Quan Cẩn Du đã nằm ở trên giường ngủ.

Quan Cẩn Du bận rộn đã mấy ngày, lúc trở lại chưa kịp thở phải chạy đến xem Tiết Ly Y, tối nay cùng Tiết Ly Y nói chuyện có chút tinh thần, chờ nàng tắm ra, nhưng chờ mãi không thấy nàng trở lại thì ngã đầu ngủ mất, còn không quên chừa chỗ cho Tiết Ly Y nằm.

Tiết Ly Y ở mép giường lẳng lặng đứng một lát, rồi vén chăn lên chui vào, thả nhẹ hô hấp cùng Quan Cẩn Du nằm chung một chỗ.

Tiết Ly Y sớm phát hiện, tư thế ngủ của nàng tương đối thành thật, tay chân đặt thẳng tắp, không giống mình mỗi sáng sớm đứng lên còn phải phân biệt nằm phương hướng nào.

Tiết Ly Y nhích gần bên người nàng, lỗ mũi dán vào trên vai nàng, cẩn thận ngửi mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái trên người nàng trong đó trộn lẫn hơi thở nhàn nhạt mùi hoa lan.

Lúc trước không danh không phận, nàng đều len lén hôn một hai cái, hôm nay có danh phận, Tiết Ly Y gan to bằng trời, áo ngủ Quan Cẩn Du mặc mấy năm nay, cổ áo rộng lớn, nàng lấy tay chậm rãi kéo ra một chút, ở trên đầu vai trơn mềm của nàng hôn một cái.

Sau đó đem mặt dán lên, dụi dụi, tim càng đập nhanh hơn.

Quan Cẩn Du chưa phải ngủ say như chết, bị động tác thân mật khıêυ khí©h đánh thức, nhờ ánh trăng nhìn thấy Tiết Ly Y bên người gò má ửng đỏ, hôn vai nàng, hơn nữa tựa hồ có .... ý định hôn xuống?

Quan Cẩn Du nghiêng người, một tay luồn qua gáy nàng, tay còn lại đặt trên eo nàng, hoàn chỉnh một cái ôm vào trong ngực, mập mờ nói: "Em muốn làm gì?"

Tiết Ly Y vùi đầu vào trong ngực nàng làm ổ.

Quan Cẩn Du đem nàng kéo ra ngoài, nhẹ nhàng hôn trên môi đối phương, cực kỳ ôn nhu.

"Chị ngày mai còn phải đi làm, hôm nay quá muộn, lần sau có được hay không?" Quan Cẩn Du môi cọ xát tai nàng, giọng nói mệt mỏi.

Tiết Ly Y khuôn mặt muốn bóc cháy, nàng ở trong ngực Quan Cẩn Du nhỏ giọng giải thích: "Em không phải.... Em chỉ muốn chạm vào chị, cũng chỉ muốn hôn một cái thôi, không có nghĩ làm gì khác."

Quan Cẩn Du mơ mơ màng màng "A" một tiếng, híp mắt nói: "Kia hôn đủ chưa?"

Tiết Ly Y quýnh lên: "Đủ... Đủ rồi."

"Ngủ đi"

"Ừm" Tiết Ly Y do dự một chút, đưa tay luồn vào áo ngủ Quan Cẩn Du, ôm lưng nàng, lòng bàn tay không có chút ngăn cách nào dán vào da thịt ấm áp mềm mại của nàng, rồi bất động.

Quan Cẩn Du nhắm hai mắt cười, sau đó bằng cảm giác cúi đầu mổ một cái, "Ngoan"

Bên tai chim nhỏ không biết tên dậy sớm bắt đầu hót, gió xuân nhẹ nhàng bay qua thổi những cành lá non, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào, phía trước cửa sổ lác đác những tia nắng màu vàng.

Quan Cẩn Du vừa mở mắt, đối diện một đôi mắt trong suốt đen nhánh.

"Sớm" Ánh mắt nàng chiếu ngược nhàn nhạt ánh mặt trời, sáng ngời động lòng người.

"Sớm."

Quan Cẩn Du cúi đầu nhìn, tay chân quấn lấy nhau, tư thế ngủ giống ngày đó, trong lòng cảm thấy nghi hoặc. Bất quá lần này Quan Cẩn Du không cần giả bộ ngủ, nàng nghiêng người hôn tới, bàn tay sau đó ở trên lưng Tiết Ly Y di chuyển, cuối cùng dừng lại trước ngực mềm mại.

Tiết Ly Y mặt đỏ bừng, tay nàng cách áo ngủ đè lại.

"Thật xin lỗi, không nhịn được." Quan Cẩn Du nói xin lỗi, thở mạnh một cái, buông nàng ra, sau đó thu tay về.

Nàng từ trên giường ngồi dậy, ôm đầu gối, cảm thán nói: "Còn phải đi làm a~".

Tiết Ly Y nghe vậy tai còn đỏ hơn.

Quan Cẩn Du hiển nhiên rất thích ứng thân phận bây giờ, không có chuyện gì làm thì chiếm chút tiện nghi Tiết Ly Y, một buổi sáng hôn một cái ôm một cái không biết bao nhiêu lần, làm bữa sáng ở lại trong phòng bếp, đặt tên trợ thủ xinh đẹp, trời mới biết năng khiếu của nàng, đánh trứng gà không đem vỏ trứng khuấy chung đã là may mắn.

Ngược lại thì Tiết Ly Y, trước kia Quan Cẩn Du chưa đồng ý nàng, cái gì cũng yên tĩnh, bây giờ thì thế nào! Một đêm bị đánh trở về nguyên hình, sáng sớm làm nàng đỏ mặt, Quan Cẩn Du suy nghĩ cà chua nhìn nàng cũng mặc cảm.

"Chị đi đây" Đậu xe trước cao ốc Hoành Thái, Quan Cẩn Du cởi dây an toàn, tay đặt trên cửa xe.

"Ừm."

"Ừm?" Quan Cẩn Du híp mắt: "Em không có bày tỏ điều gì à?"

Tiết Ly Y chớp mắt, tiến tới hôn mặt nàng, Quan Cẩn Du nhìn đúng thời cơ nghiêng mặt, vừa vặn dán vào trên môi của nàng, được thế câu cổ Tiết Ly Y, nụ hôn này sâu hơn.

"Buổi tối chị ra ngoài làm ít chuyện, không cần tới đón chị." Quan Cẩn Du nói.

"Được." Tiết Ly Y thật ra muốn hỏi nàng đi làm gì, nhưng nhớ tới nàng trước kia nói qua không thích có người quản nàng, liền đem những lời này nuốt xuống.

Nàng không hỏi Quan Cẩn Du ngược lại không cao hứng lắm, nhân gia đều dính nị nị như thế nhìn ngươi sao lãnh đạm như vậy?

Vì vậy nàng nói: "Chúng ta bây giờ là tình nhân, em có thể hỏi chị đi làm cái gì."

Tiết Ly Y theo nàng lên tiếng: "Là chuyện công sao?"

"Không phải"

"Đó là cái gì?"

Quan Cẩn Du nói: "Tạm thời không thể nói cho em biết."

Tiết Ly Y: "..."

Quan Cẩn Du rốt cuộc cảm thấy mình có chút chột dạ, ngượng ngùng cười, "Chị đi đây."

Tiết Ly Y đưa mắt nhìn nàng một đường bước vào cao ốc, bóng lưng biến mất, dựa người vào ghế, bắt đầu ngẩn người, từ chiều hôm qua tới hôm nay thật giống như nằm mơ vậy, ngón tay nàng để trên môi mình, mơ hồ còn nhiệt độ của nàng, cảm giác hô hấp cũng dính hơi thở đối phương.

Một lúc sau, nàng nhắm mắt, rốt cuộc không một tiếng động nở nụ cười.

***

"Thiến Thiến, cậu ra đây một chuyến, mình có chuyện quan trọng."

Sáu giờ tối, Chân Thiến bị một cú điện thoại Quan Cẩn Du mang ra ngoài, ngồi ở trước cửa cao ốc Hoành Thái chờ nàng, khoảng cách thật xa đã nhìn thấy Quan Cẩn Du cười mặt đầy xuân sắc.

"Ôi chao, có tình yêu?" Chân Thiến lập tức kéo cánh tay nàng: "Nam hay nữ?"

"Nữ."

"Yêu, sư phụ mình có bản lĩnh a, nhanh như vậy đã bắt được cậu!" Chân Thiến hưng phấn nói.

Quan Cẩn Du không nghe ra được ý trong lời này lộ ra một cổ 'đã sớm trong dự liệu của ta', nàng vẫn đặt câu hỏi, kỳ quái sờ mặt của mình: "Mình biểu hiện rõ như vậy sao?"

Hôm nay người trong phòng làm việc vừa thấy nàng đều nói nàng đang yêu....

"Cậu cười cũng sắp tạo ra nếp nhăn" Chân Thiến ngón tay chọt khóe mắt nàng: "Trừ khi mắt bị mù, nếu không ai nấy đều thấy được cậu đang yêu. Chậc chậc, nữ nhân đang yêu a!"

"Thật sự có nếp nhăn sao?" Quan Cẩn Du lo âu nói: "Mỉnh có lẽ nên thường xuyên đi spa thôi, mặc dù Tiết Tiểu Y không giống như là thích mặt người, nhưng là khi yêu...."

Chân Thiến xúc động: "Nữ nhân lo được lo mất a!"

Quan Cẩn Du kéo nàng: "Không được, cậu chủ nhật này cùng mình đi một chuyến, chăm sóc khóe mắt"

Chân Thiến đỡ trán.

Quan Cẩn Du như có phát hiện, tự mình nói: "Bằng không làm toàn bộ đi, lớn hơn nàng mấy tuổi, nàng còn có nội lực, nếu không bảo dưỡng sau này sẽ chêch lệch"

Nàng càng nói càng cảm thấy kinh khủng: "Đợi chưa tới mấy năm đi chung với nhau, mọi người nói nàng là con gái mình làm thế nào?"

Chân Thiến từ trong xách tay lấy ra cái gương nhỏ, lạch cạch mở ra trước mặt nàng, chỉ người trong gương nói: "Mình hỏi đại mỹ nhân, ngài cảm thấy bên trong người này bao nhiêu tuổi?"

Quan Cẩn Du thật thà nói: "Hai mươi tám, mắt thấy muốn ba mươi mấy"

"Ta phi!" Chân Thiến kéo nàng đi về trước, tùy tiện kéo qua một cô gái đi đường hỏi: "Xin chào, quấy rầy một chút. Ngươi cảm thấy vị tiểu thư này nhìn bao nhiêu tuổi? Nói thật, đừng ngại, chúng ta phải đối mặt với cuộc sống ảm đạm, máu tươi đầm đìa."

Cô gái đi dường quan sát Quan Cẩn Du mấy lần, nói: "Hai mươi hai? Giống như mới vừa tốt nghiệp."

Chân Thiến: "Yên tâm a~".

Quan Cẩn Du: "Đem gương cho mình nhìn thêm một chút."

Cô gái đi đường dùng ánh mắt bệnh thần kinh nhìn hai người bọn họ, sau đó ba bước đi vừa đi quay đầu lại.

Chân Thiến vuốt vuốt tóc, làm bộ oán trách nói: "Mình cảm thấy hành động như vậy thật là ngốc, đều do cậu, phá hư hình tượng thục nữ của mình."

Quan Cẩn Du không lên tiếng, kéo nàng chạy đuổi kịp cô gái đi nữ đường đó, chỉ Chân Thiến hỏi: "Xin chào, quấy rầy chút nữa, ngài nhìn nàng giống như bao nhiêu tuổi? Mời nói thật, không cần xin lỗi."

Cô gái đi đường: "Cùng ngươi nhìn không khác lắm."

Quan Cẩn Du cúi người: "Được rồi, cám ơn."

Cô gái đi đường: "Không có gì."

Chờ người đi, Quan Cẩn Du sờ cằm nghiêm trang nói: "Mình lúc đầu cảm thấy ánh mắt cô gái đó rất tốt, bây giờ nhìn lại cũng bình thường thôi, cậu nói xem Thiến Thiến?"

Chân Thiến ngẩn ra: "A? Mình nói gì?"

Quan Cẩn Du ha ha cười to, thừa dịp nàng không phản ứng kịp nhấc chân chạy.

Sau lưng đột nhiên một tiếng gầm thét: "Cậu có ý gì! Mình nhìn rất già sao? Quan Chíp bông cậu vong ân phụ nghĩa, lão nương thật là có mắt như mù."

Quan Cẩn Du quay đầu lại hướng nàng kêu: "Hình tượng thục nữ đâu?"

Chân Thiến: "Lão nương đối với cậu không cần thục nữ!"

Quan Cẩn Du chưa chạy bao nhiêu đã bị đuổi kịp, vội vàng cầu xin tha thứ, nếu không phải trên chân mang giày cao gót lại bị thương nhẹ, Chân Thiến làm sao có thể bắt nàng.

Chân Thiến mặt không đỏ không thở mạnh hùng hổ vỗ nàng một cái tỏ vẻ trừng phạt, hỏi: "Cậu kêu mình ra nói chuyện quan trọng gì chứ?"

Quan Cẩn Du bĩu môi, ra hiệu nàng.

"Đến đây."