Chương 40: Hoài xuân

Đối với Tiết Ly Y mà nói, Quan Cẩn Du chấp nhận nàng tốt rồi, chính là chờ đợi như vậy lại tăng thêm mật đường, so với trước kia cả ngày trong lòng thấp thỏm bất an mà nói, thật sự là một cái trên trời một cái dưới đất.

Bước đầu của tình yêu, so với phong hoa tuyết nguyệt càng đáng quý hơn.

Quan Cẩn Du sau khi trở về nghỉ ngơi một ngày lập tức tập trung vào hạng mục mới, hai ba ngày đều bận bịu, thỉnh thoảng ở nhà nghỉ ngơi thì ngồi một bên cạnh Tiết Ly Y, an tĩnh đọc sách, nàng đôi khi vừa nhấc ánh mắt, có lúc sẽ đυ.ng vào nữ nhân bên cạnh rồi bỗng nhiên tránh thoát tầm mắt không biết là không tiện hay là bởi vì cái khác.

Duy nhất để cho Tiết Ly Y cảm thấy không quá thư thích là, Quan Cẩn Du thường thường sẽ nhận được điện thoại của một nam nhân, thậm chí có hai lần đáp ứng yêu cầu ra ngoài. Nàng hỏi qua đồ đệ duy nhất --- Chân Thiến, năm ngoái Tiết Ly Y bị nàng nhõng nhẽo đòi hỏi rốt cuộc đồng ý chỉ cho nàng một chút công phu cơ bản, Chân Thiến nói người nọ là một người đẹp trai, con nhà giàu, đang theo đuổi Quan Cẩn Du.

Dù sao còn chưa xác nhận quan hệ, Tiết Ly Y không dám đi hỏi trắng trợn, không thể làm gì khác hơn là mỗi lần nàng ra cửa tâm loạn tùng phèo đợi người trở về, sau đó ngửi mùi trên người nàng, có mùi rượu không, có mùi nước hoa lạ không.

Nàng ở trước mặt Quan Cẩn Du luôn luôn vụng về, Quan Cẩn Du vốn muốn cùng nàng nói rõ ràng, Trần Diệc thật sự theo đuổi nàng, chẳng qua là nàng không đồng ý, hai lần ra ngoài là bởi vì chuyện công việc, khách sạn nghiệp vụ tìm đến công ty, kêu đích danh muốn nàng qua, nàng một người làm công cao cấp, dĩ nhiên không thể từ chối.

Nhưng khi Quan Cẩn Du nhìn dáng vẻ nàng rõ ràng đang ghen lại không thể nói ra được, nổi lên trêu chọc nàng, dù sao để cho nàng ngửi, mình cùng người khác giữ khoảng cách không thể dính mùi gì.

Cuộc sống nhanh chóng trôi qua hai tháng, Quan Cẩn Du mới vừa làm thêm giờ trở lại đã nhìn thấy trên bàn để một tờ giấy cái ly đè lên, mực đen rõ ràng, chằng chịt tiếng Trung cùng con số, dưới góc phải viết tên Tiết Ly Y.

Quan Cẩn Du cầm lấy tờ giấy kia, ngồi ở trên ghế sa lon chậm rãi nhìn, khóe miệng cong lên.

"Cẩn Du, chị nói qua hai mươi lăm môn đáp ứng em một chuyện, vừa vặn đạt được yêu cầu" Tiết Ly Y từ trong thư phòng đi ra, nói.

Quan Cẩn Du nghiêng đầu nhìn sang: "Em muốn chị đáp ứng chuyện gì?"

Nàng nhớ còn có chuyện này, ngày đó.... Tựa hồ là sau ngày thứ hai say rượu, từ ngày đó Tiết Ly Y bắt đầu thay đổi tính tình ôn nhu, đêm hôm đó uống rượu say....

Biểu tình nàng bỗng nhiên trở nên có chút vi diệu, nhìn kỹ thật giống như mặt đỏ dần lên.

Tiết Ly Y đi tới trước mặt nàng, hai tay chống bên người nàng, dán chóp mũi của nàng, hơi thở mềm nhẹ: "Em muốn cái gì, chị không biết sao?".

"Chị..." Quan Cẩn Du cứng họng, thân thể rụt về sau.

Tiết Ly Y bỗng nhiên cười, nàng nói: "Em muốn chị cuối tuần cùng em nhảy bungee, lần trước em thấy trên tv, cảm thấy rất kí©h thí©ɧ".

Sau đó nàng kéo ra khoảng cách, ngồi ở bên người nàng, bàn tay nắm chặt lại, muốn đè xuống xung động ôm nàng.

Quan Cẩn Du biết, đây không phải là ý nàng muốn. Hơn nữa nhảy bungee loại vận động này chính là cái mình thích, cho nên nàng mới nói như vậy.

Quan Cẩn Du đột nhiên hối hận vì sao rụt người lại, nhưng việc đã đến nước này, cũng không tốt đổi ý nữa, nàng cùng Tiết Ly Y cảm giác rất tốt, nhưng không giống cây đuốc, để cho nàng sinh ra khát vọng mãnh liệt.

"Tốt lắm, chị tuần này theo em đi" Quan Cẩn Du nói.

***

Đàm Kiến Linh ban đầu giao nhiệm vụ cho Tiết Ly Y, thời hạn là hai năm, Tiết Ly Y ở trường học, học xong một học kỳ, rất ít đi học, ở nhà tự học, hoặc là ở phòng thí nghiệm.

Đàm Kiến Linh trong lòng vui vẻ, gặp người liền khen chính mình mới thu tiểu đồ đệ, ra cửa cũng khen, ở nhà cũng khen, đem Tả Uyển Tri nghe muốn chai lỗ tai, muốn làm hắn ngừng nói thì nấu củ cải trắng mới chặn được miệng lão đầu này.

Vào giữa tháng tư, Tiết Ly Y bị Đàm Kiến Linh kêu lên phòng thí nghiệm.

"Mười Một, qua trận này chúng ta giao lưu với các ngành y khác, ta muốn mang ngươi đi tham gia, ngươi có ý kiến gì không?" Đàm Kiến Linh làm bộ ngồi trên ghế làm việc, trời mới biết hắn một năm này có mấy lần coi chính mình cao quý.

"Ta không có ý kiến gì, thầy phân phó" Tiết Ly Y không cảm thấy vấn đề này có gì phải cân nhắc.

Đàm Kiến Linh cao thâm khó lường gật đầu, nói: "Kia quyết định như vậy, việc phát triển loại thuốc thử nghiệm và tiến bộ trong ba năm qua sẽ để cho ngươi làm báo cáo".

Tiết Ly Y: "..."

Ánh mắt nhìn Đàm Kiến Linh tựa như muốn đem hắn ăn tươi.

Đàm Kiến Linh vụng về đổi chủ đề: "Gần đây thuốc mới nghiên cứu như thế nào? Thí nghiệm lâm sàng làm được thứ mấy thời kỳ?"

"Kỳ thứ ba, tạm thời không có xuất hiện phản ứng ngoài ý muốn" Tiết Ly Y hai bước đến bên cạnh hắn, mỉm cười nói: "Thầy đừng nghĩ đánh trống lãng, đem chuyện giao lưu nói rõ ràng cho ta".

Đàm Kiến Linh nghiêm mặt nói: "Là như vậy, ta nhìn ngươi giống như muốn gấp rút tốt nghiệp, ta có thể trực tiếp đem ngươi từ trường học điều đến sở nghiên cứu, nhưng không thể vì một điểm lý do này cho đi. Hơn nữa ngươi sau này sớm muộn gì cũng phải ở nơi này, trước tiên đạt nền tảng ở hội giao lưu này có rất nhiều tiền bối, ở trong ngoài nước rất có danh tiếng, bao gồm các sư huynh đệ ta đều tới, ta mang ngươi giới thiệu bọn họ. Còn có y học nước ngoài nổi danh tới, đối với ngươi sau này xuất ngoại học thêm rất tốt. A! Ta vĩ đại biết bao, một lòng vì học trò!".

"Chỉ bởi vì cái này?"

Đàm Kiến Linh ngẩng đầu ưỡn ngực: "Đúng, chỉ có nguyên nhân này"

Tiết Ly Y hoài nghi nhìn hắn.

Đàm Kiến Linh bị nàng nhìn, gãi gãi tóc trắng sau ót, nói: "Nhưng thật ra là còn có nguyên nhân khác, ta cảm thấy đến tuổi này, làm ra thành quả mới cũng sẽ không có đánh giá cao, xã hội có cha con hợp lại, ta lại không thể học trò hợp lại sao? Ta mỗi lần nói ngươi tốt, thông minh biết bao nhiều, bọn họ nói ta khoác lác".

Đàm Kiến Linh giận đến môi run lẩy bẩy: "Ghen tị! Ta nhìn bọn họ đều là ghen tị!".

Tiết Ly Y vỗ lưng hắn cho thuận khí: "Tốt lắm, nghề này không phải là chú trọng bình tĩnh không nóng nảy sao? Thầy nhìn thầy xem hở một tí thì nổi giận, để cho đám lão đầu kia coi thường phải không?".

Đàm Kiến Linh: "Ngươi có đi hay không?"

"Đi a, cơ hội tốt như vậy tại sao không đi" Nàng suy nghĩ một chút, hỏi: "Thầy, cái này... Có thể dẫn theo thân nhân sao?"

Đàm Kiến Linh nháy nháy con mắt.

Tiết Ly Y đỏ mặt cúi đầu, nàng cảm thấy lời nói kia đơn giản là....

Ai nha! Thiếu nữ hoài xuân a!

Đàm Kiến Linh vui vẻ: "Ngươi dẫn ai? Nam nhân?"

Lão đầu này ngay cả tiếng phổ thông cũng không nói tốt.

Tiết Ly Y nhỏ giọng nói: "Quan Cẩn Du".

Đàm Kiến Linh mặt rũ xuống, tay chỉ trán nàng, hận rèn sắt không thành thép nói: "Ngươi làm sao có chút tiền đồ này chứ? Ngay cả tham gia giao lưu cũng dẫn chị đi, rời khỏi chị ngươi ngươi sẽ chết sao? Thứ không có tiền đồ!".

Tiết Ly Y ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn, thẹn quá thành giận: "Thầy nói có thể dẫn đi hay không, nói nhiều như vậy!"

Đàm Kiến Linh hướng về phía nàng gào to :"Có thể! Đến lúc đó để cho nàng đi theo vào là được!".

Tiết Ly Y không thèm cãi nhau với lão đầu, bình tĩnh nói: "Ta không biết nàng ngày đó có bận không, có thể làm thẻ chứng minh thân phận ở sở nghiên cứu không, để tránh đến trễ không cho vào"

Đàm Kiến Linh tiếp tục gào to: "Dĩ nhiên có thể!"

Hừm, một bãi nước miếng!

Từ trên đầu xuống mặt non mịn của nàng.

"Ngày giao lưu vào ngày nào?" Tiết Ly Y lau mặt, hỏi.

Đàm Kiến Linh hít sâu một hơi.

Tiết Ly Y đập bàn, mặt mũi dữ tợn: "Lão đầu thối ngươi phun ta một mặt đầy nước miếng nữa đi, lão tử sẽ không đi, chính ngươi mặt dài đi đi".

Đàm Kiến Linh sợ nghẹn một cái, ho khan tê tâm liệt phế, suýt nữa đem phổi ho bay ra cổ họng.

"Thầy nói" Tiết Ly Y mắng một câu, ngón tay điểm nhanh huyệt vị hắn, giúp hắn thuận khí lại.

Đàm Kiến Linh một bên uống nước một bên yếu ớt nói: "Cuối tháng tư".

Tiết Ly Y cười một tiếng, Đàm Kiến Linh sau gáy truyền tới một cổ khí lạnh.

"Cuối tháng tư, thầy bây giờ mới nói cho ta?" Tiết Ly Y nhếch môi, âm trầm nói: "Cho nên tài liệu ba năm bắt ta làm trong nửa tháng xong?".

Đàm Kiến Linh: "Không phải vậy, nhìn không hết được, ngươi còn phải nhớ, sau đó sưu tầm, làm báo cáo hoàn chỉnh"

"À, nhìn xong, nhớ, sưu tầm" Tiết Ly Y cơ hồ muốn phá hủy lão đầu này, nàng từ trong túi rút ra khăn giấy, ung dung thong thả lau ngón tay trắng nõn, thật giống như tùy thời chuẩn bị muốn đổ máu tại chỗ: "Đàm lão đầu, ngươi không phải là đang chơi ta sao?"

"Ta chẳng qua là nhất thời quên, ta con mẹ nó thật sự không phải là đang chơi ngươi" Đàm Kiến Linh tựa như con chuột rúc về phía sau ghế, nói.

Tiết Ly Y nhìn hắn, sâu xa nói: "Mắng mẹ ai chứ?".

Đàm Kiến Linh bỉu môi, hừ một tiếng, không nói.

Chưa thấy qua sư phụ thu học trò như hắn uất ức, bị học trò trừng một cái ngay cả cái rắm cũng không dám thả, lẽ nào lại như vậy! Hắn sửa sang lại áo khoác dài màu trắng của mình, vừa mới chuẩn bị lặp lại lần nữa.

Tiết Ly Y đã đem tay lau sạch, khăn giấy nát thành bột ném ở sọt rác.

Đàm Kiến Linh: "..."

Tiết Ly Y: "Chìa khóa phòng tài liệu đưa cho ta".

Đàm Kiến Linh kéo ngăn kéo ra, lấy ra một cái chìa khóa, ngoan ngoãn đưa tới, còn kém ngoắc cái đuôi.

Tiết Ly Y mới lộ ra một nụ cười, buột miệng nói: "Sư phụ ngoan".

Nàng mới vừa nói xong câu này, nụ cười trên mặt liền tắt đi, chân mày cau lại, giơ tay lên che ngực, giống như là hồn phách đã bay ra ngoài.

Để lại Đàm lão đầu lơ ngơ.

Đàm Kiến Linh lấy lại tinh thần, lớn tiếng kêu nàng: "Mười Một, ngươi có phải tới giờ uống thuốc rồi không? Có bệnh phải uống thuốc a! Ngàn vạn lần đừng kéo dài!".