Tiết Ly Y cùng Quan Khải Phạm trở về lúc mười giờ rưỡi, Quan Cẩn Du và Liễu Dong mỗi người chiếm một bên ghế sa lon, chuyện ai nấy làm, trên đùi Quan Cẩn Du để máy tính, đang nghiên cứu cổ phiếu.
Liễu Dong bắt chuyện trước: "Tiểu Tiết, cùng Phạm Phạm ra ngoài chơi thế nào?"
Một người bình thường cũng nghe được trong lời này của nàng có ý tứ khác, Tiết Ly Y lập tức nhìn về phía Quan Cẩn Du. Ánh mắt nóng bỏng thành thật tại chỗ này trừ Liễu Dong ra ai cũng thấy rõ ràng, nếu tiếp tục nhìn phỏng đoán trừ khi mắt Liễu Dong bị mù mới không phát hiện được.
Quan Khải Phạm che miệng ho khan một tiếng.
Quan Cẩn Du: "Mẹ, con không phải nói qua nàng có người thích sao?"
Vẻ mặt nàng nhàn nhạt.
Liễu Dong cười "ha hả" hai tiếng.
Quan Khải Phạm luôn có nhãn lực bận bịu giảng thích, vỗ đùi, tỉnh ngộ nói: "Khụ, mẹ lại nghĩ gì thế? Lại nghĩ loạn thành đôi uyên ương phải không, ở Thâm Quyến con đã có bạn gái, còn chưa kịp nói cho mẹ".
Liễu Dong: "Đưa hình ta xem"
Quan Khải Phạm bật hình trong điện thoại ra, nhanh chóng chạy tới, đưa cho Thái hậu đại nhân xem. Quay qua bên người Quan Cẩn Du còn không giả bộ đáng thương, cho cái ánh mắt 'Hoàng thượng tha mạng', cùng chị nàng cướp nữ nhân, hắn có mấy cái gan?.
Quan Cẩn Du gật đầu đáp lại: Coi như tiểu tử ngươi thức thời!.
Quan Khải Phạm giơ ngón tay ra phía sau biểu thị 'Yes', nghĩ loạn đôi uyên ương coi như loại bỏ triệt để.
Hai mẹ con hướng về phía điện thoại di động trò chuyện, Tiết Ly Y từ từ bước tới, ngồi ở bên người Quan Cẩn Du, Liễu Dong ở chỗ này, nàng không dám ngồi quá gần, cũng không dám nhìn mặt Quan Cẩn Du, đành phải nhìn chằm chằm đường cong màu xanh đỏ.
Tuy nhiên như vậy là đủ rồi. Nàng nghĩ.
Mười một giờ, Liễu Dong phải đi nấu cơm, Tiết Ly Y đi hỗ trợ, phòng khách chỉ còn lại hai chị em Quan Cẩn Du cùng Quan Khải Phạm.
Quan Cẩn Du: "Hình bạn gái ngươi đưa chị xem một chút"
Quan Khải Phạm cúi đầu sờ lỗ mũi, cười vô lại: "Đây".
Quan Cẩn Du chỉ nhìn lướt qua: "Người trước đây?"
Quan Khải Phạm lòng đầy căm phẫn: "Nói gì a, rõ ràng là mới!"
"Ngươi đổi bạn gái tựa như thay quần áo, ở bên ngoài đừng bảo là em trai chị" Quan Cẩn Du nói thêm, "Mất mặt".
"Ngươi tình ta nguyện chuyện có gì mất mặt, em cho tới bây giờ không có bắt cá hai tay, đều là chia tay hòa bình sau đó mới tìm người kế tiếp, chuyện rất bình thường có được hay không" Quan Khải Phạm liếc nàng một cái, thấp giọng, nói: "Em nào có giống chị lợi hại a, xưa nay không từng quen ai, vừa quen đã dẫn bạn gái về nhà".
Hắn dựa thẳng tấp vào ghế salon nói, "Thực sự là say rồi".
"Say cái đầu ngươi, ngươi buổi sáng tìm nàng ra ngoài làm gì?"
"Đánh một trận" Quan Khải Phạm ha ha cười to, chế nhạo nói: "Làm sao? Đau lòng?"
Quan Cẩn Du: "..."
Nàng dùng ánh mắt đồng tình nhìn Quan Khải Phạm: "Đau lòng ngươi, ngươi không đánh lại nàng".
Quan Khải Phạm không thể tin nói: "Dù gì em cũng là đàn ông, vị kia nhà chị? Cánh tay nhỏ chân nhỏ, em chỉ cần dùng một tay, dễ dàng, không áp lực"
Hắn lại cười ha ha bổ sung một câu: "Giống như đánh chị vậy"
Trong lòng Quan Cẩn Du nói : Ta ngày nào đó phải cho ngươi mở mang kiến thức một chút.
"Thằng nhóc, thành thật nói cho chị, rốt cuộc đã làm gì?" Quan Cẩn Du đá một cước vào đùi hắn.
"Ai ai ai, nữ nhân động miệng không động tay, cẩn thận không ai thèm lấy" Quan Khải Phạm đem người co lại, như một tiểu cẩu làm ổ trên ghế salon, lộ ra ánh mắt như kẻ trộm, "Cũng không có làm gì, chỉ khuyên nàng thành thật, nói nàng cẩn thận, dám làm chuyện có lỗi với chị, em sẽ đánh nàng".
Quan Cẩn Du trầm mặc một hồi.
"Ai cho em tìm nàng?" Nàng mắt rủ xuống, lạnh giọng nói, "Em đã xin phép chị sao?"
Quan Khải Phạm cười đùa cợt nhã không hề lay động, hắn hiểu rõ tính tình chị hắn, từ trong bụng mẹ đi ra bây giờ đều biết hai mươi lăm năm, thích mềm không thích cứng, ánh mắt rõ ràng cho thấy cảm động, lại ngại nói ra, không thể làm gì khác hơn làm mặt lạnh, trong lòng hắn biết lúc này mình ngàn lần không thể đâm phá nàng, tốt nhất tiếp tục hi hi ha ha, nếu không sẽ bị đánh.
"Chị nói em nghe chị cùng nàng làm sao nhận thức? Theo lý chị không thể nào quen biết một sinh viên, chị không phải thích thành thục chững chạc sao?" Quan Khải Phạm không quên thổi phồng chính mình, vỗ ngực nó thêm một câu, "Nha, giống như lão đệ của chị vậy. Chẳng những thành thục chững chạc, còn anh tuấn bức người"
"Em chỉ phù hợp hai chữ cuối cùng" Quan Cẩn Du nói, "Tự giác đi chỗ khác".
Quan Khải Phạm cầu xin tha thứ: "Được rồi được rồi, chị đem câu nói đó quên được chứ? Em chỉ muốn biết câu chuyện tình yêu của chị"
"Không có gì đáng nói. Buổi tối hôm đó chị mới vừa bên ngoài xã giao trở về trong tiểu khu có cái ghế ở sau phía sau thấy nàng, trên đầu còn cỏ dại, sau đó chị đem nàng mang về nhà..."
Quan Khải Phạm chậc chậc: "Ui, gan thật lớn, người xa lạ tùy tiện nhặt về nhà, chị không sợ mình bị lừa"
Quan Cẩn Du trợn mắt nhìn, đạp hắn một cước.
Quan Khải Phạm bận bịu lùi về vỏ rùa, "Được rồi được rồi, Nữ Vương đại nhân xin mới tiếp tục"
"Chị cũng không phải gan dạ, có thể là đầu óc nước vào. Chị nghĩ trong nhà có một mình, nghĩ tiểu khu vẫn là rất an toàn.... Dù sao rối loạn đem người nhặt về ..."
Quan Cẩn Du nói những lời không có đáng nói, cho đến lúc ăn cơm nàng còn chưa nói xong, thời gian bất tri bất giác trôi qua, chỉ mới nói đoạn đầu, cảm giác như một đời, nga, nguyên lai giữa chúng ta xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Một chuyện lại một chuyện, Quan Cẩn Du nói liên tục, thật giống như tất cả chuyện cũ hiện rõ ở trước mắt, hết thảy rõ ràng như vậy.
Quan Khải Phạm nhìn vẻ mặt nàng, bình tĩnh mà ngọt ngào, môi bất giác giơ lên. Cũng biết người chị này một khi có người đi vào, thì không thể đi ra được nữa, mặc dù có câu nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, từ trong lời nói nàng, cô gái kia thực sự là người có thể dựa vào?.
Liễu Dong cách cửa kiếng nhìn thấy hai chị em ngồi ở trên ghế sa lon, sau đó trực tiếp ngồi trên đất nói chuyện quên trời đất, mặc dù luôn luôn có thể thấy Quan Cẩn Du bạo lực đối phương, trên mặt nàng không tự chủ nở nụ cười, gia đình hòa thuận, thật sự người làm mẹ vui vẻ yên tâm cùng hạnh phúc.
Tiết Ly Y dĩ nhiên cũng nhìn thấy, bất quá nàng không đoán được hai người đề tài thảo luận chính là nàng.
Liễu Dong hỏi: "Tiểu Tiết, con có anh chị em sao?"
Tiết Ly Y đeo tạp dề màu xanh đen, đem khoai tây cắt bỏ vào trong nồi, tiếng vang đùng đùng của dầu, nói: "Không có. Con cùng sư.... Ông nội ở cùng một chỗ."
Quan Cẩn Du dặn nàng ba mẹ sẽ không hỏi chuyện liên quan tới của cha mẹ nàng, nàng không cần thiết nói, chỉ nói mình là người Lâm thị.
Khói dầu vùn vụt lên.
Liễu Dong nhìn nàng giống như bếp trưởng trong tv, kinh ngạc miệng chưa kịp khép lại, có Tiết Ly Y ở đây, nàng không bằng được.
Liễu Dong: "Ta nghe Chíp bông nói con có người thích, ai có thể lấy được con, thật sự tu mấy kiếp mới có được!"
Nàng lại suy nghĩ Quan Cẩn Du một chút, ít nhiều có chút rèn sắt không thành thép: "Con nhìn Chíp bông nhà chúng ta, nàng cùng nồi, chén, xoong, chảo có thù oán, nàng cũng không phải không học qua nấu ăn, mỗi lần làm tựa như muốn nổ phòng bếp, sau này nhất định sẽ bị nhà chồng chê, làm buồn chết ta".
Tiết Ly Y môi nhếch lên mỉm cười, có chút bất đắc dĩ, :"Cái này không sao, sau này tìm một người biết nấu cơm là được, Ai, dì nhìn con như thế nào? Con gả cho Cẩn Du, ngài xem được chứ?"
Liễu Dong bên trái nhìn một chút bên phải nhìn một chút, cười híp mắt: "Tốt tốt tốt, Chíp bông nhà chúng ta nếu là con trai thì tốt, ta sẽ cho nàng nắm chắc cơ hội, nhất định phải đem người con dâu này lấy về nhà. Đáng tiếc nàng là người nữ, Phạm Phạm cũng đã có bạn gái"
Tiết Ly Y cười nói: "Bây giờ thời đại phát triển, dì không thấy tin tức còn có nhiều người ra quỹ đâu"
"Ra quỹ là cái gì?"
"Chính là những người thích người cùng phái, công khai với mọi người, gọi là ra quỹ a"
"Như vậy sao được chứ? Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài đâu, loại chuyện này nói ra không phải để cho người chê cười sao?" Liễu Dong dừng tay cầm dao, giận dữ nói, "Không biết thời đại này thế nào? Có cái thói đời gì.... Loại chuyện xấu nào cũng có".
Tiết Ly Y nhìn sắc mặt Liễu Dong, đúng lúc ngừng lại câu chuyện, qua loa lấy lệ nói vài câu.
Đồng thời trong lòng trầm xuống.
Xem ra tối hôm qua nghe được tám chín phần, Quan Cẩn Du càng hiếu thuận, ắt sẽ càng khó khăn, đến ngày nàng thật sự cùng người nhà ngửa bài, mình có thể giúp nàng cái gì?
Liễu Dong: "Ta đi gọi bọn họ ăn cơm"
Nàng một tay bưng thức ăn, một tay kéo ra cửa phòng bếp, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
---- Mẹ, con hỏi mẹ một vấn đề, mẹ đối...mẹ đối với người đồng tính luyến ái như thế nào?---- Mẹ nhìn con lâu như vậy đều không có bạn trai, không chừng ngày nào mang về một người bạn gái a?Liễu Dong quay đầu nhìn Tiết Ly Y đang rửa tay, ánh mắt lại rơi vào Quan Cẩn Du ở phòng khách, thức ăn bưng trên tay không tự chủ được run lập cập.
Tiết Ly Y quay lại, thấy Liễu Dong còn đứng tại chỗ, tò mò hỏi, :"Dì, người đang nhìn cái gì vậy?"
"Nga, không có gì" Liễu Dong lắc đầu một cái, không biết là đang trả lời vấn đề Tiết Ly Y hay ám chỉ mình, nàng lên giọng, hướng về phía phòng khách nói: "Bọn nhỏ, tới dùng cơm".
Nghe tiếng kêu, Quan Khải Phạm lanh lẹ từ dưới đất bò dậy, Quan Cẩn Du vẫn ngồi tại chỗ.
"Kêu ăn cơm, vẫn chưa chịu dậy" Quan Khải Phạm vừa định đưa tay kéo nàng đứng lên.
Quan Cẩn Du nhìn hắn, bỗng nhiên nói: "Thiến Thiến gọi điện thoại cho chị nói, năm nay ăn tết phải về Giang thành một chuyến, cho nên.... Đại khái sẽ đến nhà chúng ta ăn cơm, em...."
Nàng không nói tiếp.
Nụ cười Quan Khải Phạm bỗng dưng thu lại, môi mỏng mím chặt, tái nhợt, mắt hắn rủ xuống , giọng nói rất nhẹ, "Ngày nào, em tránh một chút".
"Còn không chịu nhìn nàng? Em muốn tránh tới khi nào?" Quan Cẩn Du đưa tay níu tay áo hắn lại: "Quan Khải Phạm em có phải là đàn ông không?!"
Có lẽ mỗi một người đàn ông trong lòng đều cất giữ một người trong tim.
Quan Khải Phạm hất tay nàng ra, gầm nhẹ nói: "Em bởi vì là đàn ông nên không thể nhỉn nàng! Chị muốn em liều mạng đem nàng đoạt lại sao?! Hay là trơ mắt nhìn nàng cùng người khác ngươi tình ta tình, hay thờ ơ?!".
Hắn nắm chặt quả đấm, vang lên tiếng răc rắc: "Em tại sao phải làm quân tử chứ!"
Quan Cẩn Du đứng dậy, cầm cánh tay người đàn ông trẻ tuổi, lắc lắc.
"Chị yên tâm, buổi lễ kết hôn em nhất định sẽ đi, nhìn tận mắt nàng gả cho người khác, thuộc về người khác. Vậy cũng tốt..." Quan Khải Phạm nhắm hai mắt, thấp giọng nói: "Cũng tốt hoàn toàn chết tâm".