Chương 35: Bày tỏ

Kể từ đêm hôm ấy say rượu, Quan Cẩn Du cảm thấy Tiết Ly Y có chỗ không giống như trước, không rõ cụ thể về khía cạnh nào giống như biến thành người khác vậy.

Giống như bây giờ, Tiết Ly Y hẳn sẽ mắt hạ thấp tránh ánh mắt nàng.

Tại sao muốn tránh? Trong lòng Quan Cẩn Du mơ hồ suy đoán, không xác định được.

Giờ đây Tiết Ly Y không trốn tránh chút nào đón nhận ánh mắt nàng, thậm chí nháy mắt mấy cái và mỉm cười.

Gần đây thật sự quá kỳ quái! Trong lòng Quan Cẩn Du lầm bầm.

Quan Khải Phạm sau khi vào cửa thấy tình cảnh vui vẻ hòa thuận, chị hắn và một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp khác đang cùng mẹ nói chuyện phiếm, Quan Ba mở ti vi thỉnh thoảng không mặn không lạt chen vài câu.

Hắn đem túi xách trong tay đặt ở trên kệ, phát ra tiếng vang không nhẹ không nặng, ba người trong nhà liếc hắn một cái, không thèm để ý nói chuyện với hắn: "Đã về".

Lần này, làm sao cảm thấy lạnh lẽo a?

Cũng may Quan Khải Phạm sớm đã thành thói quen, ở nhà luôn luôn là chú trọng nghèo nuôi con trai giàu nuôi con gái, mình là con trai, khô khan chút cũng không sao.

Hắn cởi đôi giày ném ở lối đi vào, rồi ngồi trên ghế sa lon, thở ra một hơi, "Mệt chết ta".

Quan Cẩn Du: "Kẹt xe sao?"

Quan Khải Phạm khuôn mặt hiền lành, ngũ quan thanh tú giống Quan Cẩn Du như đúc, lúc không nói lộ ra một cổ phong độ của người trí thức, người nào không biết còn tưởng rằng là thầy giáo của trường học nào đó, ai ngờ sự thật đi học cho tới bây giờ đều đạt tiêu chuẩn, nỗ lực vào đại học, học chưa tới một năm tự mình thôi học đi theo người ta làm mạng, nói mở mang gì đó, năm đó cứ thế đem Liễu Dong cùng Quan Ba tức giận, thiếu chút nữa thì bị cắt đứt chân chó đuổi ra khỏi nhà.

Hiện giờ sống rất tốt, Quan Khải Phạm theo thói quen kéo cà vạt của mình, mới nhớ mình mặc chính là quần áo thường, vì vậy giả bộ sờ cổ áo của mình, cười nói: "Hết cách rồi, em trai chị quá đẹp trai, trên đường bị ong bướm vây quanh muốn ký tên, có thể không mệt mỏi sao?"

Nhìn kỹ Quan Khải Phạm bút kẻ mắt rất rõ ràng, cười lên đuôi mắt híp thành một đường thẳng, giống như bút họa sơn thủy quét ngang qua, cười lên có chút mùi vị.

Quan Cẩn Du nhặt lên cái gì đó ném tới: "Không biết xấu hổ".

"Biết chị thương ta a. Ba mỗi ngày xem cái gì đây a, lại là thị phi thành phố sao? Ta nói đây nếu là con trai của chị, muốn tài có tài, muốn tiền có tiền, muốn ngoại hình có ngoại hình, nhất định nắm chắc a" Quan Cẩn Du ném qua vừa vặn cái remote, bị em trai phong tao bắt được.

Quan Cẩn Du: "Chị không nên phản ứng ngươi"

Tiết Ly Y nhìn Quan Ba cùng Liễu Dong, vốn đang định chào hỏi, suy nghĩ một chút duy trì im lặng vẫn hơn.

Nàng không để ý tới Quan Khải Phạm, Quan Khải Phạm làm sao bỏ qua cho nàng, thân cao 1m8, vòng qua bàn uống trà nhỏ đứng trước mặt Tiết Ly Y, hắn cúi xuống, tao nhã lịch sự hỏi: "Xin chào vị tiểu thư xinh đẹp này, ta là em trai ruột của người ngồi trước mặt cô Quan Khải Phạm, không biết có vinh hạnh biết tên của cô?"

Nếu không phải vừa rồi nghe đoạn đối thoại kia, Tiết Ly Y cho rằng người trước mắt này là quân tử bộ dáng như ngọc, khóe mắt nàng liếc một cái, sau đó gật đầu mỉm cười: "Ta họ Tiết, Tiết Ly Y".

"Tên thật sự rất hay, nếu không ngại ta gọi ngươi là Ly Y được không?" Quan Khải Phạm nói.

Quan Cẩn Du vừa định đạp cái người em trai không biết xấu hổ này một cước, thì nghe Tiết Ly Y nói: "Xin lỗi, ta rất để ý".

Quan Khải Phạm: "..."

"Tốt" Quan Cẩn Du vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình nói: "Tiểu Y tới ngồi chỗ chị này, em đừng nói lý với hắn. Nhà chúng ta đối với hắn thống nhất không phản ứng, tự hắn phát bệnh xong thì dừng".

Quan Khải Phạm trở về chỗ cũ ngồi, chân dài gác chéo nhau đặt ở trên bàn uống trà nhỏ, đuôi to của chó sói hướng về bên trong ghế sa lon, nói: "Thật là quá ác độc, Tiết tiểu thư nhìn ta lớn lên giống người xấu sao?"

Quan Cẩn Du: "Không giống, ngươi chính là thế!"

Hai chị em đấu võ mồm đến không biết trời trăng, người khác căn bản cũng không có cơ hội chen miệng, Quan Ba cùng Liễu Dong không nghĩ chen miệng, Tiết Ly Y không biết trả lời thế nào, bởi vì Quan Khải Phạm hỏi nàng đều bị Quan Cẩn Du đánh trở về.

Tiết Ly Y rủ mắt xuống, nụ cười chợt lóe lên.

Nói thẳng đến lúc ăn cơm tối, Liễu Dong làm xong cơm, đại gia Quan Ba ho khan một tiếng, hai người lập tức dừng miệng, ngồi vào bàn cơm.

Bàn cơm cẩm thạch hình vuông, Quan Khải Phạm ngồi ở vị trí đầu, Quan Ba cùng Liễu Dong ngồi ở phía bên phải, Quan Cẩn Du cùng Tiết Ly Y ngồi phía bên trái, hết sức rõ ràng cho thấy địa vị gia đình, Quan Khải Phạm ngồi ở vị trí đầu không có nghĩa là địa vị hắn cao, mà là bị chèn ép, bởi vì thức ăn dọn xong là chỗ khó khăn nhất gắp thức ăn, vị trí Quan Cẩn Du cùng Quan Ba là tiện lợi nhất.

Tiết Ly Y tới sau, thức ăn đặt ở trung gian, Quan Khải Phạm bưng chén cơm không biết nói cái gì cho phải, tay hắn gắp không tới món thịt xào măng tre kia.

Liễu Dong nhìn hắn một cái biết hắn suy nghĩ gì, nói: "Muốn gắp thức ăn đứng lên là được".

Quan Ba: "Nếu không ngươi đứng ăn cũng được, đứng phía sau mẹ ngươi".

Quan Cẩn Du gắp một đũa thịt xào măng tre, trước ánh mắt thèm thuồng Quan Khải Phạm bỏ vào trong chén Tiết Ly Y: "Con tán thành".

Tiết Ly Y không nhịn được đồng tình nhìn Quan Khải Phạm.

Quan Khải Phạm nhận được tầm mắt nàng, còn không quên cười một cái, nháy mắt đối với nàng, sau đó ngồi xuống buông tha món kia, có vị tiểu thư xinh đẹp ở đây hắn phải bảo vệ hình tượng mình một chút.

Trên bàn lại có một cảnh tượng khác, Tiết Ly Y xem không hiểu người một nhà này, ba người thay nhau gắp thức ăn cho Liễu Dong, đem chất đầy trong chén nàng.

Liễu Dong khó xử nói: "Ta không ăn thịt"

Quan Cẩn Du lành lạnh nói: "Mẹ thử đem gắp trở lại xem?"

Quan Khải Phạm: "Mẹ dám gắp trở lại con lập tức không ăn, để cho mẹ làm nhiều món ăn như thế, để đến hư luôn"

Quan Ba: "Có tin ta đem nàng trở về Liễu gia hay không"

Liễu Dong dở khóc dở cười, thật không sợ mắng đem xương sườn bỏ lại trong dĩa, Quan Cẩn Du bỏ đũa, Liễu Dong vội vàng đưa lại cho nàng, nhỏ giọng nói: "Tiểu Tiết còn ở đây"

Tiết Ly Y: "..."

Quan Cẩn Du không ngẩng đầu: "Không có sao, nàng không phải là người ngoài".

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Tiết Ly Y cúi đầu lùa cơm, cảm thấy bữa cơm này ăn so với trước đó thơm ngon hơn.

Tại sao nhà Quan Cẩn Du ăn cơm không khí quỷ dị như vậy chứ? Liễu Dong xuất thân từ nông thôn, từ nhỏ không biết là nhà dạy hay nghe người khác nói, cùng đại đa số những bà mẹ cho tới bây giờ đem thức ăn ngon cho hài tử cùng chồng, đứa trẻ không ăn nhiều như vậy, thà để hư nàng cũng không ăn. Một nhà này trừ nàng suy nghĩ ra một biện pháp, mỗi lần ăn ép buộc nàng ăn, giống như bây giờ uy hϊếp quát mắng đơn giản là thấy thường xuyên.

Đã bao nhiêu năm, người nhà này đã thành thói quen như vậy.

Tiết Ly Y tắm xong ở trong phòng chơi máy vi tính Quan Cẩn Du, Quan Cẩn Du một bên thu thập quần áo mình, một bên giải thích cho nàng.

"Mẹ chị là người như vậy, trước kia chịu khổ nhiều, những năm này cuộc sống tốt, vẫn không đổi tật xấu, em xem nàng đối xử chúng ta bình đẳng, chỉ hướng về phía mình hẹp hòi, chúng ta nhìn không nổi".

Tiết Ly Y dừng lại con chuột, xoay người hướng về phía nàng: "Người lớn ít hay nhiều đều như vậy đi. Trước kia em ở trên núi, sư phụ ngược lại không đối với mình hẹp hòi, nhưng có gì tốt cũng giữ cho em, ví dụ như hái thuốc gì, em nếu cần bọn họ sẽ điều động tập thể đến giúp".

Quan Cẩn Du: "Chị lần đầu tiên nghe em nhắc tới sư phụ em, bọn họ rốt cuộc là người như thế nào?"

"A, đều là đám lão đầu râu bạc, không đứng đắn, mỗi ngày chọc mèo quậy cẩu, dù sao cho tới bây giờ không thấy bọn họ làm chính sự gì", Tiết Ly Y có chút khổ não: "Em không biết nói thế nào mới phải".

"Vậy mọi người điều ăn dân dã* sao?" (dân dã: món ăn bằng thịt chim hay thú rừng ....)

"Không phải vậy, dưới núi có đệ tử đưa thực phẩm đi lên, gạo mì lương thực thậm chí nhiều loại, cần cái gì đều có".

"Đệ tử?" Quan Cẩn Du cảm thấy mình tựa hồ bắt được thứ gì, thật giống như lai lịch của Tiết Ly Y không như nàng nghĩ đơn giản như vậy.

"Sư phụ cùng các sư thúc đều có đệ tử, bọn họ đều nói em gọi bằng sư thúc" Tiết Ly Y nhìn nàng ở bên va li lật lên lật xuống, không nhịn được hỏi: "Chị đang tìm cái gì sao?"

"Sữa rửa mặt" Quan Cẩn Du nói, "Chị nhớ để trong va li, nhưng không tìm được".

Tiết Ly Y đem túi đeo lưng trên bàn kéo qua, ở bên trong lục lọi, lấy ra chai màu xanh lá đưa tới, nói: "Cái này sao?".

Quan Cẩn Du nhận lấy: "Chính là cái này".

Tiết Ly Y cong mi, thở dài.

Quan Cẩn Du nhào qua nắm mặt nàng, không phục nói: "Làm sao làm sao? Em đã từng có lúc tìm được đồ sao?"

"Được a" Tiết Ly Y lại thở dài một cái, nói, "Em chẳng qua là đang suy nghĩ, tính tình chị quên trước quên sau như thế, còn không biết chiếu cố chính mình, nếu không có em bên cạnh thì làm thế nào?"

Nàng thuận thế ôm eo nữ nhân này, ngửa đầu nhìn nàng, thần sắc có chút chế nhạo, nhưng cặp mắt kia thâm tình, không nhìn ra nửa điểm ý tứ đùa giỡn.

Câu kia 'Sau này em sẽ chiếu cố chị', ngậm ở miệng nàng,nét mặt sinh động.

Dưới ánh đèn, Quan Cẩn Du rốt cuộc xác nhận cái loại mịt mờ này được đặt tên là "Thâm tình" Ánh mắt thấy không phải là ảo giác.

"Cẩn Du" Tiết Ly Y nhìn nàng,, ánh mắt nhu hòa mà thâm thúy, hai tay vẫn ôm eo nàng, nhẹ nhàng nói, " Thật ra thì em...."

Quan Cẩn Du giơ tay lên che miệng nàng lại, nhẹ nhàng tránh ra cái ôm của nàng.

"Thật xin lỗi" Nàng nói, "Chị muốn đi tắm".

Sau đó xoay người đi ra ngoài.