Quan Cẩn Du cho tới bây giờ chưa có cảm kích công việc bận rộn muốn chết này, nàng thậm chí không cần tận lực tránh Tiết Ly Y, công việc khiến cho nàng bận rộn không có thời gian ngẩng đầu. Nhưng lần này hạng mục không cần đi công tác, cơ bản làm theo khuôn mẫu.
Hơn nữa chỉ cần sáng sớm Tiết Ly Y không có thi, buổi tối không ở tại phòng thí nghiệm làm thêm giờ, thì sẽ chở nàng đi làm, kế toán Lý tỷ miệng rộng tựa như đem chuyện này truyền đi, cho dù nàng biết rõ chiếc xe kia là của Quan Cẩn Du.
Nói bóng nói gió, đối với Quan Cẩn Du như nước đổ đầu vịt, dứt khoát đánh Thái cực, ngược lại cũng không tạo thành khốn khổ gì với nàng.
Chớp mắt một cái đã đến cửa ải cuối năm.
Hai mươi bốn tháng chạp âm lịch, Quan Cẩn Du bắt đầu nghỉ tết, công việc phòng thí nghiệm đã sớm nghỉ, Tiết Ly Y đang đọc sách ở trong phòng sách, Quan Cẩn Du cầm điện thoại di động tiến vào.
"Tiểu Y, em về nhà chị ăn tết không?"
"Nhà chị?"
"Đúng vậy, Giang thành, em muốn đi sao?" Quan Cẩn Du hỏi nàng.
"Gặp cha mẹ?" Tiết Ly Y thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi. "A không, là bác trai bác gái".
Quan Cẩn Du: "Bọn họ rất hiền lành, em không cần lo lắng, em đồng ý thì chị nói lại với mẹ a".
Tiết Ly Y: "Nha, được."
Quan Cẩn Du cầm điện thoại để sát lỗ tai, trên mặt mang theo nụ cười, lại đi ra ngoài:"Mẹ nghe không? Vậy con mang nàng trở về, ai nha nói không phải khách, mẹ không cần chuẩn bị nhiều. Ba lưng vẫn tốt chứ? Đúng rồi bằng hữu này của con xuất thân bác sĩ trở về để cho nàng xem một chút... Giày gì Taobao? Có phải khiêu vũ hay không. Mẹ đem link giữ cho con, con một hồi trả tiền cho mẹ.... Nhất định a, cũng không nhìn một chút con gái của ai .... ".
Cái vài bước, Quan Cẩn Du cùng Quan Mẹ không biết đổi bao nhiêu đề tài.
Ngoài nhà mơ hồ truyền tới giọng nói Quan Cẩn Du, phần nhiều là hỏi tình huống trong nhà, nói tiếng địa phương, tốc độ nói rất nhanh.
Tiết Ly Y khép quyển sách lại, dùng sách gõ ót của mình, một chữ cũng không nhìn nổi.
Từ Lâm thành phố đến Giang thành bốn năm giờ thì đến, Giang thành không có sân bay, đi tàu mất không ít thời gian, hơn nữa Quan Cẩn Du cùng Tiết Ly Y chỉ cần mang quần áo, dứt khoát mua hai vé khoang tốt nhất ngồi.
Đi trên đường, thẳng đến nhà ga, Tiết Ly Y cả người không tốt lắm, nàng nhìn Quan Cẩn Du muốn nói lại thôi.
Quan Cẩn Du hỏi nàng, nàng lại lắc đầu, không có nói gì.
Chẳng lẽ là khẩn trương?
Quan Cẩn Du bỗng nhiên nhớ lại một câu tục ngữ: Vợ xấu như thế nào cũng phải gặp cha mẹ chồng....
Xoát vé, lên xe, xe chạy.
Quan Cẩn Du từ trong túi đeo lưng đem máy vi tính xách tay lấy ra đặt lên bàn, cắm điện vào, liếc mắt chú ý động tĩnh Tiết Ly Y.
Chỉ thấy Tiết Ly Y ban đầu sắc mặt khá tốt, miễn cưỡng làm bộ như cực kỳ tự nhiên ngồi ở chỗ ngồi, sau đó bắt đầu từ từ trở nên tái nhợt, trên trán bắt đầu thấy mồ hôi lạnh, tay đè lên bụng.
Quan Cẩn Du nhịn không được, mu bàn tay đặt lên trán lạnh như băng của nàng, Tiết Ly Y giơ tay lên kéo bàn tay nàng xuống, hơi thở mong manh nói: "Chị, em... có chút say xe".
Bàn tay của nàng cơ hồ đều là mồ hôi.
Quan Cẩn Du cảm thấy trong lòng mình có vô số ngọn lửa, leo lên leo xuống, nàng kềm chế phát hỏa: "Em biết mình say xe? Tại sao không nói trước".
Tiết Ly Y không khí lực nhìn nàng, thấp giọng nói: "Em lần đầu tiên ngồi cái này, vốn cho rằng sẽ không choáng váng".
Có người say xe, rất khác biệt, chuyên chọn một loại xe choáng váng, Tiết Ly Y ban đầu choáng váng xe buýt, sau đó ngồi xe buýt nhiều thành thói quen, nàng vốn đối với tàu lửa may mắn trong lòng, kết quả cảm giác dạ dày mình đang lộn nhào bên trong, trong bụng sáng tỏ: Lúc này lại thất thủ.
Quan Cẩn Du: "Có mang theo thuốc say xe không?"
"Có mang theo, ở trong túi xách" Tiết Ly Y đè dạ dày xuống, chỉ cái túi.
Quan Cẩn Du không biết là giận dỗi hay gì, không nhìn nàng một cái, tự ý kéo túi đeo lưng qua, đem nước suối cùng thuốc say xe lấy ra, mặt không cảm giác đút cho nàng uống.
Tiết Ly Y kéo tay áo nàng, lấy lòng nói: "Em biết lỗi rồi, chị đừng nóng giận".
Quan Cẩn Du nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ nhanh chóng lóe lên cảnh sắc, không nói tiếng nào.
Tiết Ly Y đầu cọ tới, cằm đặt ở trên vai nàng, hô hấp nặng nề vang ở bên tai nàng.
Quan Cẩn Du rụt một cái, vẫn không nói lời nào.
Có lẽ quá mức khó chịu, Tiết Ly Y không có làm động tác khác, chẳng qua là lẳng lặng tựa vào bả vai nàng, từ từ khép ánh mắt lại.
Quan Cẩn Du rốt cuộc quay đầu nhìn nàng, mồ hôi từ trên trán lăn xuống, dán ở mắt Tiết Ly Y, lông mi rậm rạp ướt nhẹp, sắc mặt tái nhợt, điều này trong nháy mắt làm cho nàng nhìn cơ hồ là điềm đạm đáng yêu.
Quan Cẩn Du tận lực không xê dịch thân thể dưới mọi tình huống từ trong túi xách lấy ra khăn giấy, đem mồ hôi trên mặt Tiết Ly Y lau đi, sau đó kéo tay nàng qua, hai ngón tay đè ở trên cổ tay nàng, nhẹ nhàng đè xuống.
Tức cái gì chứ? Nàng để tay lên ngực tự hỏi.
Chỉ là chuyện nhỏ, nếu vì cái này tức giận, vậy nàng không cần làm chuyện khác, đã sớm tức chết. Nàng cảm thấy mình vì yêu trở thành nữ nhân so đo tính toán với bạn gái, chuyện nhỏ nhặt cũng so đo, thật sự là không có phong độ.
Tư thế ngủ của Tiết Ly Y luôn luôn không quá trung thực, vốn là an phận dựa vào vai, ngủ lăn đến trong ngực nàng, Quan Cẩn Du nhìn chằm chằm đầu tóc đen nhánh của nàng thật lâu, cứ thế không kêu nàng, ngược lại thay nàng đem tóc vén ra sau gáy, giúp nàng điều chỉnh tư thế ngủ thoải mái hơn.
Sau đó cúi đầu nhìn nàng, suy nghĩ không biết bay tới nơi nào.
Lúc xuống xe, Tiết Ly Y cả người đều không thăng bằng, cảm giác có thể bay lên, cho tới khi nàng mở mắt nhìn thấy Quan Cẩn Du chuyên chú nhìn bằng ánh mắt ôn nhu.
Ra nhà ga, đón xe taxi, Quan Cẩn Du trừng mắt nhìn Tiết Ly Y, hỏi: "Em còn nhớ chị nói gì sao?"
Tiết Ly Y lắc lư đầu, đem trí nhớ trong đầu đổ ra, nói: "Nhớ. Không được nói cho cha mẹ chị biết lai lịch, bọn họ hỏi tới liền nói em cùng chị thuê nhà chung, cha mẹ đều ở nước ngoài, cho nên năm nay đến nhà chị"
"Ngoan" Quan Cẩn Du mới vừa giơ tay lên, Tiết Ly Y đã tự giác đem mặt tới, làm khó nàng, còn phải tra hỏi.
Quan mụ mụ họ Liễu, gọi Liễu Dong, cùng Quan Ba Quan Văn Dũng tự do yêu, mười bảy tuổi kết hôn, mười tám tuổi thì có Quan Cẩn Du, lại qua hai năm, sinh em trai nàng Quan Khải Phạm, tuổi vốn cũng không quá cao, hơn nữa con gái không chịu thua kém, cả người dồi sao sức khỏe. Cuộc sống thoải mái, nhìn qua vẫn chưa tới bốn mươi, tươi cười rạng rỡ, Quan Cẩn Du vừa vào cửa, hướng về phía Tiết Ly Y ân cần hỏi han, nhiệt tình làm cho Tiết Ly Y không biết làm sao, đành phải đứng tại chỗ.
Liễu Dong đại khái là nói tiếng địa phương, nàng nghe có chút hiểu được, có chút lại nghe không hiểu lắm, trong bụng gấp hơn, trên đầu cũng sắp đổ mồ hôi, Quan Cẩn Du lại tựa như niệm kinh.
Quan Cẩn Du bận bịu đem nhiệt tình của mẹ ngăn lại, đi về phía ghế sa lon đang xem ti vi Quan Văn Dũng nói: "Ba".
Quan Ba gật đầu một cái, khom người đem lò sưởi mở lớn, không mặn không lạt nói: "Ừm".
Trên bàn đĩa trái cây cắt một trái táo, chia bốn phần, cho mỗi người mỗi miếng, sau đó chính mình ngậm một miếng, mang bụng bia nhàn nhã trở về phòng.
Quan Cẩn Du lập tức lấy điện thoại di động ra bấm, quả nhiên thấy Quan Ba động tĩnh: Con gái trở lại, trả lại cho con miếng táo. Phía dưới còn bổ sung thêm tấm hình hết sức mất tự nhiên của một người đàn ông.
Liễu Dong Liễu Dong cười "hi hi" tựa như con chuột, Quan Cẩn Du nhướng mi, đi vào trong phòng nhìn một cái , từ kẽ hở có thể nhìn thấy Quan Ba bàn tay đang làm điệu làm bộ gãi cổ.
Tiết Ly Y khó hiểu, hôm nay đại khái gặp qua toàn dáng vẻ hết sức khoái trá.
"Tiểu Tiết a, tới đây ngồi".
Tiết Ly Y mặc dù nghe không hiểu chữ ngồi, nhưng tên nàng vẫn nghe hiểu, khẽ vuốt cằm, ngồi ở trên ghế sa lon, Liễu Dong vừa muốn đi châm trà, Quan Cẩn Du trừng mắt: "Mẹ cũng ngồi xuống!"
Hiển nhiên Quan Cẩn Du ở nhà tựa hồ rất có dáng vẻ uy nghiêm, Liễu Dong một câu nói không dám nói, để Quan Cẩn Du cưỡng ép nhét vào trên ghế sa lon, sau đó tự mình đi pha trà, lấy nàng mà nói căn bản cũng không cần chú trọng cái này, nhưng là thế hệ trước coi trọng lễ phép này.
Liễu Dong: "Tiểu Tiết a, Chíp bông nhà chúng ta có gây cho con phiền toái không?"
Tiết Ly Y hai tay nắm chặt quần, nghiêng lỗ tai nửa hiểu nửa không nhưng bắt được chữ mấu chốt, "Chíp bông? Phiền toái?"
Chíp bông có cái gì phiền toái?.
Quan Cẩn Du từ trong phòng bếp nhô đầu ra, hét lên: "Mẹ, mẹ làm sao xem thường con gái mẹ a, con là người gây cho người khác thêm phiền toái sao? Còn có không nên tùy tiện ở trước mặt người khác kêu tên cúng cơm con a!".
Sau đó phiên dịch cho Tiết Ly Y: "Mẹ chị hỏi em, chị có gây phiền toái cho em hay không".
Tiết Ly Y bỗng nhiên khóe mắt nàng lóe sáng, không khỏi nghẹn cười, nàng hỏi: "Chíp bông?", Chỉ chỉ Quan Cẩn Du trong phòng bếp: "Nàng?"
Liễu Dong gật đầu, dùng ngôn ngữ tay chân giúp Tiết Ly Y xác nhận câu trả lời.
Tiết Ly Y đè giọng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, tránh bật cười, nói: "Không phiền toái không phiền toái, ở chung một chỗ, quan trọng nhất là chăm sóc lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau."
Liễu Dong khoát khoát tay: "Giúp đỡ cái gì a, nàng trừ ăn ra cái gì cũng không biết".
"Là mẹ ruột sao?" Quan Cẩn Du bưng trà từ phòng bếp đi ra, "Là mẹ ruột sao? Con được người nhặt được từ trong thùng rác sao? Nếu không phải chắc là mẹ khi còn bé bán cà rem ở ven đường nhặt được, trí nhớ con sao chỉ nhớ người bán cà rem".
Nghe nàng oán giận, Liễu Dong hết sức vui mừng, tinh thần nàng rất tốt, nhưng không che giấu được hàng năm làm việc sắc mặt vàng, hốc mắt có chút sâu, xương gò má cao, nhìn có chút bén nhọn thậm chí còn không có tình người, duy chỉ có cười lên rất là nhu hòa, thật giống như năm tháng cũng không có lấy đi cái gì của nàng.
Quan Cẩn Du đem một ly trà nóng đặt ở trước mặt Tiết Ly Y, bưng một ly khác để trên tay Liễu Dong, "Thời tiết lạnh, mẹ cầm ở trong tay"
Lại đem tấm chăn đắp lên trên đùi nàng, ngồi xuống bên người nàng.
Liễu Dong hốc mắt có chút chua xót, không đáp lời nàng, vòng tới vòng lui đi vòng qua bên người Quan Cẩn Du, nàng nghiêng đầu hỏi Tiết Ly Y: "Tiểu Tiết a, dì mới vừa nói tới đâu rồi".
Quan Cẩn Du chen miệng: "Nói đến con trừ ăn ra cái gì cũng không biết"
Liễu Dong: "Đại nhân nói chuyện hài tử chớ chen vào!"
Quan Cẩn Du: "..."
"Hai đứa không phải thuê chung, nàng mang con về nhà ăn tết nói rõ quan hệ rất tốt. Chíp bông nhà chúng ta biết chăm sóc người cũng sẽ không chăm sóc mình, dì không quản được xa như vậy, Tiểu Tiết gánh vác tránh nhiệm thêm một chút" Liễu Dong vừa định vỗ tay Tiết Ly Y, sau đó suy nghĩ một chút nàng trong thành phố lớn lên không có thói quen như vậy, hướng nàng cười một chút, thu hồi tay lại.
Tiết Ly Y chặn tay nàng lại, khôn khéo chọn thời cơ đưa tay lên lưng, Liễu Dong thuận thế vỗ một cái, rất an ủi.
Tiết Ly Y: "Con sẽ chiếu cố thật tốt.... Cẩn Du"
Hai chữ kia giọng nói không tự chủ đè nhẹ, thật giống như giao trái tim đang lấy ra cho người cẩn thận xem, như bảo bối trân quý rất nhanh thu về.
Quan Cẩn Du chân mày hơi nhíu lại, chậm rãi nhìn về phía Tiết Ly Y, vẻ mặt phức tạp.