Rốt cuộc vẫn là không yên lòng, buổi tối hôm sau, Quan Cẩn Du gọi điện thoại cho Đàm Kiến Linh, lúc này mới biết rõ đầu đuôi sự tình.
Nguyên lai sau khi nàng rời đi không bao lâu, Tiết Ly Y sau giờ học dứt khoát dời đến ở phòng thí nghiệm, không biết vì sao so với ban đầu càng cố gắng, có vẻ như muốn ngay lập tức tốt nghiệp, rõ ràng vừa mới nhập học không bao lâu.
Nàng nếu như xảy ra điều gì sơ suất Đàm Kiến Linh còn có thể giáo huấn một chút, hết lần này tới lần khác đem chuyện giao phó làm kín kẽ không có lỗ hỏng, Đàm Kiến Linh vì chuyện này gấp a, gấp đến độ muốn bốc lừa, mắt thấy nàng lúc nghỉ cũng cắm chân ở trong phòng thí nghiệm, trừ khi ăn cơm ra thì không thấy nàng đi ra, không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Quan Cẩn Du nhờ giúp đỡ, để trị hài tử này một chút.
Hài tử này ai nói cũng không nghe, chỉ nghe người chị này.
Trước khi cúp điện thoại Đàm Kiến Linh nhếch mày hỏi : " Chị nàng, Mười Một có phải ngươi nuôi lớn hay không a? Như thế nào chỉ nghe lời của người chứ? "
Quan Cẩn Du bị hắn chọc cười.
" Đàm lão đầu, ta xem ngươi là cảm thấy học trò không nghe lời sư phụ làm cho ngươi rất mất mặt phải không?"
" Mới không phải! "
Đàm Kiến Linh trực tiếp cúp điện thoại.
Quan Cẩn Du hướng về phía điện thoại mỉm cười, ngay sau đó muốn gọi điện thoại hỏi Tiết Ly Y gần đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thay đổi ý nghĩ suy nghĩ một chút, trong điện thoại đại khái nói không rõ ràng, dứt khoát bỏ cái ý niệm này, nhắn tin chuyến bay trở về cho Tiết Ly Y.
Nàng không phải nói muốn tới sân bay đón nàng sao?
Được a, nếu thấy sắc mặt nửa điểm không đúng, nhìn nàng làm sao thu thập hài tử này!.
Buổi chiều 4h, Lâm thị sân bay quốc tế.
Đoàn người rộn ràng, trong radio giọng nữ êm ái thông báo các chuyến bay cất cánh hoặc tin tức trễ giờ, Tiết Ly Y lẳng lặng đứng ở cửa ra, hai tay để trong túi quần.
Quan Cẩn Du kéo vali nhỏ đi ra, liền nhìn thấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đứng ở nơi đó, tháng mười hai trời rất lạnh, nàng chỉ mặc một áo cao cổ màu trắng, bên dưới quần jean, tóc dài đen nhánh rơi đầu vai, ở trong đoàn người rất bắt mắt.
Tiết Ly Y nhìn một chút thì thấy được nàng, phải nói rằng trong mắt nàng cho tới bây giờ chưa nhìn qua những người khác.
Nàng không có mặc chính trang, mặc chiếc áo len màu trắng bên ngoài chiếc áo khoác màu kem, giày ống cao lên đầu gối màu đen, thon dài thẳng tắp, trong tay kéo vali màu đen, trên khuôn mặt hiện lên vẻ mệt mỏi, hình như là.... gầy đi một chút.
Tiết Ly Y lấy tay từ trong túi ra, nhẹ nhàng vẫy vẫy, hướng về phía người xa xa lộ ra nụ cười tươi mát.
Quan Cẩn Du cảm thấy lòng mình biến thành sợi bông, mềm thành một đoàn.
Sự mệt mỏi cuộc hành trình này không đáng giá nhắc tới, khoảnh khắc hóa thành hư ảo.
Trong lòng nàng nói: Coi như Tiết Ly Y không nghe lời, ở thời điểm này nàng thực sự không đành lòng trách cứ.
Tiết Ly Y vô củng nhanh ôm nàng một hồi, một tay theo cánh tay nàng trượt xuống, tìm thấy mu bàn tay nàng, thuận thế nhận lấy vali.
Ngón tay nàng hơi lạnh, không hề bởi vì nhiệt độ có bất kỳ thay đổi, da thịt đυ.ng chạm bình thường không thể bình thường, nhưng mang lại một chút cảm giác khác thường, thế nhưng để cho Quan Cẩn Du nổi lên một tầng da gà.
Tiết Ly Y chú ý tới ánh mắt Quan Cẩn Du, nàng một bên đi về phía trước, một bên hỏi: " Chị, chị tại sao lại nhìn chằm chằm vào em? "
Quan Cẩn Du nghiêng đầu nhìn nàng, cân nhắc nói : " Đàm lão nói em không nghe lời, chị nhìn một chút có phải là thật không "
Tiết Ly Y chân dừng lại, bên môi mỉm cười : " Chị muốn nghiệm thân sao? "
" Nghiệm thân ngược lại không cần " Quan Cẩn Du nhìn nàng vẻ mặt sáng láng, nói
" Bất quá chị có lời muốn hỏi em, ngày mai đi, chị rãnh rỗi, dẫn em đi ra ngoài giải sầu một chút"
" Giải sầu? "
" Đúng vậy, Tiểu Y nhà chúng ta tựa hồ gặp một chút vấn đề nhỏ " Quan Cẩn Du có chút thở dài nói.
Tiết Ly Y nụ cười chốc lát dừng lại, rất nhanh liền khôi phục vẻ mặt bình thường, cười nói.
" Được, em nghe lời chị "
Sau đó một đường đi yên lặng, Tiết Ly Y nỗi lòng khổ sở, sợ nói sai điều gì, bị nữ nhân này phát hiện, Quan Cẩn Du mới vừa xuống máy bay, không có hứng thú nói chuyện.
Ra sân bay, Tiết Ly Y kêu xe taxi, cùng Quan Cẩn Du ngồi phía sau, tài xế lái vững vàng, chạy ở trên đường cao tốc, Tiết Ly Y sống lưng thẳng tắp, hai tay để trên đầu gối, không dám nghiêng đầu nhìn Quan Cẩn Du, làm bộ thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, người bên cạnh hương thơm hoa lan bay qua, tiến vào mũi xuống cổ họng chảy vào phổi vào tâm, ở bên trong thân thể đi một vòng, cho đến khi đem cả người bao lại, toàn thân thoải mái mà vừa thấp thỏm.
Tiết Ly Y không nhịn được nghiêng đầu nhìn Quan Cẩn Du, phát hiện nàng ánh mắt đã khép một nửa, người ngã về hướng bên này.
Thình... thịch...
Nàng vốn tận lực tận lực nhịp tim, cứ như vậy bất ngờ không kịp đề phòng lại đập nhanh, ngón tay nắm nệm ghế ngồi, lấy tốc độ con rùa từ từ di chuyển qua.
Gần rồi, càng gần hơn.
Bả vai chìm xuống, đầu nữ nhân dựa vào, trước ngực hơi phập phồng, hô hấp đều đặn.
Trong lòng nàng như đánh trống, lòng bàn tay đã sớm ướt mồ hôi.
" Chị? " Tiết Ly Y ở bên tai nàng nhẹ giọng nói.
" Ừm? " Quan Cẩn Du mê mang một tiếng.
Tiết Ly Y giật mình, lập tức ngồi so với trước kia càng thẳng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, hận mình tại sao không để lâu một chút.
Cách nhà còn một khoảng rất dài, Quan Cẩn Du rất nhanh ngủ say, mới vừa câu "ừm" kia bất quá là ý thức nàng trong mông lung phản xạ điều kiện trả lời, làm Tiết Ly Y sợ chừng mười phút, người đều cương cứng không dám làm một cử động nhỏ nào.
" Chị? "
Lúc này Quan Cẩn Du đã không nghe.
Tiết Ly Y nín thở nghe một lúc, mới to gan ánh mắt càn rỡ rơi vào trên mặt nữ nhân, miêu tả nàng tuy không tính kinh diễm nhưng ngũ quan lông mày, mắt, môi, mũi, theo quan điểm của mình, tất cả đều tốt, và hoàn hảo.
Lông mi của nàng không tính là đậm, nhưng rất dài, cong lên tự nhiên, lúc ngủ yên tĩnh đóng lại, không vì bất kỳ bên ngoài quấy rầy, giống như Tinh Linh ( yêu tinh ), đắm chìm trong mộng đẹp của mình.
Hừm, sống mũi so với mình cao hơn.
Tiết Ly Y nhớ lại bộ dáng làm việc ở nhà làm việc mang mắt kiếng không gọng, tay cầm bút ngón tay đẹp thon dài, rất quyến rũ.
Tiết Ly Y lại nhìn một hồi, không nhịn được khẽ cười.
Nàng nghĩ : Tại sao có người nhìn như thế nào đều đẹp như vậy?
" Quan, Cẩn , Du " Nàng dán vào bên tai nàng, nỉ non từng chữ từng chữ.
Tài xế theo thói quen giương mắt nhìn kính chiếu hậu, xe taxi suýt nữa nhảy lên.
Hắn nhìn thấy nữ nhân trẻ tuổi hơi nghiêng đầu, nhắm hai mắt chăm chú ở trên trán người nữ nhân khác yêu thương nhẹ nhàng hôn một lúc.
Giống như thế giới chỉ có hai người.
Thân thể đột nhiên nghiêng về phía trước, Tiết Ly Y phản ứng nhanh chóng một tay kéo nữ nhân vào trong ngực, một cái tay khác vững vàng chặn lại lưng ghế ở hàng trước, không biết Quan Cẩn Du vì quá mệt mỏi hay được bảo vệ quá tốt, chẳng qua là ưm một tiếng, nhưng không có tỉnh lại.
Tài xế thấy ánh mắt Tiết Ly Y tràn đầy sát ý, không kiềm được trong lòng run sợ.
Tiết Ly Y đỡ bả vai nàng, để cho nàng từ từ nằm xuống, tựa vào trên đùi mình, bên tai mái tóc dài tán lạc vén ra sau tai, nửa người nàng cúi xuống, nhìn giống như là đem nữ nhân ôm cả vào trong ngực.
Sau đó không xảy ra bất trắc gì nữa , xe taxi dừng ở cửa tiểu khu, Tiết Ly Y vừa định đứng dậy ôm Quan Cẩn Du từ trong xe ra, nàng tự mình tỉnh dậy, thấy mình vùi ở trong ngực Tiết Ly Y cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái, trái lại thân mật nhéo mặt nàng một cái.
Nàng mới vừa tỉnh dậy, đi bộ bước chân còn có chút không vững, Tiết Ly Y một tay kéo vali, một tay vịn ở ngang hông nàng, chờ vào nhà, Quan Cẩn Du đi phòng tắm.
Tiết Ly Y mới dựa vào ở trên ghế sa lon, đưa tay xoa ngực, thở pháo nhẹ nhõm.
Nàng nghĩ : Đây thật là sự ngọt ngào dằn vặt.
Quan Cẩn Du sau khi đi ra, Tiết Ly Y đã làm cơm xong, nóng hổi, trên bàn ăn cơ hồ đều bày đầy bàn, có đồ làm buổi trưa, có đồ mới làm, phong phú khó có thể tưởng tượng.
" ... "
Quan Cẩn Du mới bất giác nghĩ tới hai tháng trước tại sao lên một cân ( nửa ký ), mỗi ngày nuôi như vậy, không mập mới có quỷ!.
Nàng có chút u oán nhìn Tiết Ly Y một cái.
Tiết Ly Y hướng này nhe răng cười : " Không thích đồ ăn nào, em bưng xuống "
Quan Cẩn Du đũa cản lại: " Khoan! Chậm đã! "
Ăn no nê, Quan Cẩn Du trở về phòng chuẩn bị ngủ, Tiết Ly Y chắp tay đi vào theo.
" Làm gì? Hài tử muốn cùng chị ngủ? " Quan Cẩn Du trêu ghẹo nàng.
Tiết Ly Y nhếch lông mày nhìn nàng, hai tay giơ lên, nói : " Em không phải hài tử, em nhìn chị đi công tác lâu như vậy, nhất định là cực kỳ mệt mỏi, muốn giúp chị dãn gân cốt , buổi tối có thể ngủ ngon "
Bất quá muốn cùng chị ngủ là sự thật.
Trong lòng nàng bồi thêm một câu.
Quan Cẩn Du thở dài nói: " Chị đời trước nhất định là một người thật tốt, nói không chừng cứu cả hệ ngân hà! "
Tiết Ly Y có thể hiểu đây là ví dụ, vì vậy cười nói: " Vậy em nói không chừng đời trước tạo nghiệt, cho nên mới bị phạt kiếp này tới phục vụ chị. Cái này gọi là nhân quả, thiện ác ... "
Môi của nàng vô ý thức khép mở mấy lần, chợt không có thanh âm, thẳng tắp nhìn chằm chằm lưng trần Quan Cẩn Du.
Làm sao đã quên, nàng còn mặc áo choàng tắm, buổi tối phải thay đổi quần áo ngủ.
Tiết Ly Y cổ họng khô đến lợi hại, hốt hoảng, ánh mắt giờ phút này tựa như sinh trưởng trên lưng nữ nhân này, bởi vì quanh năm rèn luyện, vai Quan Cẩn Du so với nữ nhân bình thường thẳng tắp gọn gàng, da thịt nhẵn nhụi như tuyết, tôn lên vẻ đẹp giống con bướm mở ra đôi cánh xinh đẹp và tinh xảo.
Ánh đèn màu trắng giống như nước từ gáy nàng chảy xuống, chảy qua đầu vai mượt mà, chảy qua lưng ngọc trắng nõn, chảy qua eo mê người, cuối cùng trượt xuống ...
Mắt thấy Quan Cẩn Du muốn thay quần, cổ họng Tiết Ly Y khẽ nhúc nhích, ngăn chặn sự khẩn trương cố gắng không nói lắp, lưu loát nói : " Em có chút khô miệng, đi phòng khách uống nước, một lát sẽ trở lại "
Quan Cẩn Du thuận miệng đáp một tiếng.
Tiết Ly Y cảm thấy Quan Cẩn Du trở lại, chính mình mọi thời khắc phải đọc Tĩnh tâm, ăn cơm cũng đọc, ngủ cũng phải đọc, nếu không chừng ngày nào đó không cầm được hóa thân thành cầm thú, làm cho nàng còn mặt mũi nào gặp Quan Cẩn Du.
Nếu như bị đuổi ra ngoài làm thế nào? Có lẽ không thấy được nàng.
Nàng ở bồn rửa tay để một chậu nước nóng, để một lúc lâu, mới lau khô bàn tay vào phòng ngủ Quan Cẩn Du.
Quan Cẩn Du mặc dù công việc động một chút là ngồi lâu, động một chút là bay tới bay lui, nhưng bởi vì thân thể tốt, hàng năm khiêu vũ, xương sống thắt lưng không vấn đề gì, Tiết Ly Y chỉ cần xoa bóp huyệt đạo giúp nàng thoải mái là được.
" Tại sao ở sân bay không nhìn thấy đồng nghiệp của chị? " Tiết Ly Y.
" Chuyện hôm qua đã xử lý xong, bọn họ đi Hương Cảng chơi hai ngày mới trở về " Quan Cẩn Du nằm sấp ở trên giường, càm đặt ở gối, hơi khép mắt:" Chị lo lắng em, liền cùng tổ trưởng nói trở về sớm "
Động tác Tiết Ly Y dừng một chút : " Như vậy ... Không sao chứ? "
" A, làm sao chứ? Nhà ai mà không có chuyện? Hơn nữa... " Quan Cẩn Du quay đầu lại, mở mắt nhìn nàng.
" Đi ra ngoài chơi lúc nào đều có thể a, lại không trễ nãi công việc "
Tiết Ly Y không lên tiếng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của nàng, Quan Cẩn Du ngầm hiểu trở mình, ngửa mặt nằm ở trên giường, Tiết Ly Y đem khăn kéo qua che cho nàng.
Quan Cẩn Du gân cốt thoải mái ánh mắt khép lại.
Tiết Ly Y lặng yên ngồi ở mép giường, ngón tay không nhẹ không nặng đè huyệt vị ở cổ, Quan Cẩn Du kêu nàng để im ngón tay một chút, cảm thấy hô hấp đều phiền toái.
Ý thức nàng mê mang nghĩ: Mình được nàng chăm sóc chu đáo như vậy, nếu như Tiết Ly Y tương lai lập gia đình, mình có thể hay không ....
Có thể hay không cái gì? Nàng còn chưa kịp nghĩ, liền ngủ.
Tựa hồ có cái gì mềm mại đặt ở mi tâm* nhẹ nhàng dán một lúc.
(mi tâm: điểm giữa hai đầu lông mày) Đã không kịp nhận biết.
" Tại sao em..Thật giống như luôn làm cho chị thêm phiền toái? "