Chương 2 : Không tên

Cuối cùng vẫn đem người kéo về nhà.

Quan Cẩn Du đem người cô gái nằm kia đỡ dậy , nàng phát hiện so với mình cao hơn một chút , cũng may không mập , cách chỗ ở không xa , bằng không nàng có thể bỏ mặc trên đường.

Ba bước đi một bước nghỉ đem người kéo vào thang máy , nhấn lầu 6 , Quan Cẩn Du liền hối hận , ngươi nói nàng không có đầu óc sao tại sao phải nhặt người đem về nhà , trực tiếp báo cảnh sát không tốt sao ? Tuy rằng khi đó nàng đánh người ta ngất xỉu , có thể xem như là tự vệ .

Nếu không đem nàng ném trong thang máy ? Nhặt cũng đã nhặt về , vứt trong tháng máy , vậy nếu xảy ra chuyện gì ? Ai chịu trách nhiệm này ?

Làm người tốt đến cùng , có lẽ người này có khó khăn gì mới có thể gặp rủi ro đến đây chứ ? Dù sao cũng là một cô gái.

Đang suy nghĩ , cửa thang máy đã mở ra, cảm ứng đèn tự phát sáng lên ở hành lang . Quan Cẩn Du mới vừa buông tay cô gái ra , muốn lấy chìa khóa trong túi xách , cảm giác vật thể trên lưng bắt đầu từ từ trượt xuống .

Nói thì chậm nhưng xảy ra nhanh , Quan Cẩn Du cơ hồ lấy tốc độ ánh sáng lấy ra chìa khóa từ trong túi xách , lôi dậy cô gái tuột xuống một nửa , mở cửa nhét vào.

Bây giờ là tháng tư , thời tiết không còn lạnh , Quan Cẩn Du một đường khiêng mệt mỏi , dứt khoát đem giày cao gót hất một cái cùng nằm song song với cô gái trên sàn nhà, thở hổn hển.

Thật may vali ném ở công ty.

Nằm xuống một lúc , nàng còn cảm thấy nóng , với lại buổi tối còn uống một chút rượu , cởϊ áσ khoác tay đặt lên ghế salon dựa lưng vào , chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng , đi phòng ngủ lấy quần áo ngủ đi tắm. Dĩ nhiên , Tiết Ly Y đã được đem lên trên ghế sa lon.

Tiết Ly Y thứ hai bị tiếng nước chảy đánh thức , còn có giấc mộng kia lại tới " Dưới cây cầu ở phía trước, bơi qua một đám vịt , mau đến mau đến đếm , hai bốn sáu bảy tám ... " Bất quá lần này so với lần trước dễ nghe một xíu.

Nàng ý thức mơ hồ , " Đếm con vịt" thế giới bên ngoài thật đặc biệt.

Nàng phát hiện dưới người mình vô cùng mềm mại, lòng bàn tay dưới đυ.ng có cảm xúc vừa nhu hòa lại có chút thô , hiển nhiên vị này cổ nhân đường xa tới không biết nàng nằm là sa lon vải .

Mở mắt nhìn thấy trên đầu ánh sáng chiếu vào , nàng theo bản năng giơ tay lên che lại ánh mắt , trần nhà tinh xảo, phía trên có đèn treo , vị cổ nhân đường xa này tới cực kỳ không giải thích được , bởi vì phía trên cũng không có cắm nửa cây nến .

"Tiểu thư, ngươi tỉnh rồi ? "

Giọng nói rất nhẹ , nghe vào tai thật giống như trong lòng thổi qua một trận gió mát , rất thoải mái.

Quan Cẩn Du tóc còn ướt từ phòng tắm đi ra , nhìn thấy cô bé kia hai đầu gối khép lại , quy củ ngồi ở trên ghế sa lon , nhìn kỹ tay nàng một hồi để lên trên đầu gối , một hồi để ở bên người , có chút đứng ngồi không yên , hai mắt mờ mịt cảnh giác đánh giá bốn phía.

Quan Cẩn Du năm nay hai mươi bảy tuổi , ở thành phố học xong thạc sĩ liền tìm nghề tốt lao vào . Bởi vì ngại thuê chung phiền toái quá nhiều , nàng dứt khoát thuê nhà trọ độc thân , kích thước giống như nhà nhỏ , nàng ở một người dư sức có thừa , nàng làm việc tốt , tiền lương hậu hĩnh , hiển nhiên gánh nổi giá tiền thuê phòng.

Nàng không thích những thứ quá phức tạp , trong phòng khách chỉ có tấm vải trắng phủ lên sa lon , một tấm vải nhỏ đen trắng trên bàn trà , trên bàn có một dĩa trái cây ba trái rưỡi trái táo , cốc màu đen , còn dư lại nửa ly nước đã lạnh.

Thật ra , trước khi giọng nói kia quen thuộc nói " tiểu thư " , Tiết Ly Y nghe được tiếng bước chân, nàng quay đầu bất động đánh giá cô gái trẻ tuổi trước mặt, xem ra cùng tuổi với nàng không sai biệt lắm , không thể nói xinh đẹp hay không, trừ mình ra nàng chưa thấy qua cô gái khác , ước chừng là xinh đẹp. Da trắng , gò má vì mới tắm ra ửng đỏ , ống tay áo cuộn lên một nửa, lộ ra cánh tay nhỏ trắng nõn.

Nàng hàng năm tập võ , tai thính mắt sáng, có thể nhìn thấy lông mi người nọ cong dài, loáng thoáng có giọt nước uyển chuyển trên đó, lúc nói chuyện khẽ run, giống như là giọt sương mùa hè.

Quan Cẩn Du bởi vì lau tóc mà nghiêng đầu, quần áo ngủ vốn rộng thùng thình bên vai trái trượt xuống , mơ hồ có thể thấy đầu vai mượt mà trắng như tuyết, Tiết Ly Y có chút không được tự nhiên mắt cúi xuống.

Quan Cẩn Du thấy nàng sợ người lạ như vậy, cảm thấy người này có thể là chỗ khác đến, vô tình lưu lạc đầu đường , chẳng qua là quần áo trên người nàng? Thành phố này có một số công ty điện ảnh và truyền hình , chẳng lẽ phải đi đóng vai quần chúng xong không đổi quần áo lại? Ô , đoàn phim này thật có tiền , quần áo nhìn qua không giống như làm cẩu thả chất lượng kém .

Cả người quần áo cổ đại màu xanh nhạt , đường viền cổ áo dùng chỉ bạc thêu cây lan quế , eo tinh tế buộc đai trắng , trên đó có treo một ngọc bội , trên ngọc bội có tua dài buông xuống bên đùi , giống nhân vật thần tiên , chẳng qua là đồ Tiết Ly Y bị bẩn , trên mặt bị bôi đen , phá hư phần mỹ cảm này.

Không biết còn tưởng rằng từ đâu đào than xong đi ra ngoài

Quan Cẩn Du bỗng nhiên cười, trong lòng buông xuống chút phòng bị.

Tiết Ly Y lúc này mới nhớ tới nói cám ơn, bận bịu đứng lên , chắp tay cung kính vái chào , nói

" Đa tạ cô nương ân cứu giúp "

Hey , còn nhập vai thật sâu .

Quan Cẩn Du bất đắc dĩ lắc đầu một cái , trở về phòng tắm vắn khăn lông ướt , đưa tới trước mặt Tiết Ly Y

" Chuyện nhỏ , mau lau mặt đi "

" Đa tạ " Tiết Ly Y hai tay nhận lấy nói

Người thế giới bên ngoài cũng không giống như lão Ôn bọn họ đám lão đầu kia tựa như yêu quái , hành động không câu nệ tiểu tiết, mình vừa mới đến vẫn nên chú ý , cũng không biết linh tu Tiểu sư thúc thế nào.

Nàng vừa xuất thần vừa dùng khăn lông đem bụi bẩn trên mặt lau , Quan Cẩn Du đứng một bên sắc mặt biến hóa , kinh ngạc và đánh giá cô gái nếu không phải sử dụng từ mô tả đó là " Kinh hãi " . Tiết Ly Y chưa từng xuống núi , duy nhất một lần còn chưa tới còn chưa tới thành trấn liền bị nổ bay , đám lão già tự nhiên sẽ không nói với nàng hình dáng bên ngoài như thế nào , chính nàng cũng cho tới bây giờ không thèm để ý khuôn mặt.

Nàng người cao gầy , quần áo cột eo càng hiện ra đường cong thân thể , sống mũi không cao lắm , nhưng chóp mũi rất cao , đôi môi nhợt nhạt nhưng không tái nhợt.

Đường viền khóe mắt rõ ràng , đôi mắt trong trẻo , lấp lánh , rực rỡ. Một người đặc biệt là một người có ánh mắt đẹp , nếu như đẹp đến một cảnh giới , sẽ cho người ta có một loại " Một ngàn chữ " cảm giác.

Qủa thực là ...

Quan Cẩn Du nghĩ đến một từ rất lưu hành " Nữ thần " , mặc dù nàng đối với hai nữ thần không quan tâm , gương mặt đó thật sự là muốn cướp đoạt , Quan Cẩn Du thậm chí cảm thấy còn sống sót ở thành phố thật là phung phí của trời .

Tiết Ly Y không biết bị dán lên biệt hiệu " Nữ thần " , hành động thực tế kế tiếp nàng đem hai chữ nữ thần nát bấy ngay cả mảnh vụn đều không còn dư lại

Đến một địa phương xa lạ , trước phải quen thuộc tình hình , ngón tay nàng chỉ ngoài cửa sổ , hơi cúi người , đoan trang lễ độ hỏi :

" Cô nương , có hay không cho ta mượn xem một chút?"

Quan Cẩn Du nhíu mày , gật đầu một cái

" Xin cứ tự nhiên "

Vừa vặn hai ngày trước đem cửa sổ tháo ra rửa qua , không nhiễm một hạt bụi , Tiết Ly Y cuộc sống trước kia không có loại thủy tinh này , " Ầm" một tiếng tiếng vang lên dòn giã , Quan Cẩn Du giơ tay đưa lên giữa không trung , phí công nắm lại.

" Này..."

Sau đó trơ mắt nhìn trán nàng va phải cửa sổ thủy tinh.

Quan Cẩn Du sờ cái ót của mình , đồng cảm , nhưng đồng thời lại không nhịn được bản chất con người - cười trên sự đau khổ của người khác , đành phải quay đầu đi ức chế tiếng cười đến mặt tái xanh .

Tiết Ly Y cảm thấy luồng khí nóng từ cổ thẳng hướng lên trên , khuôn mặt trắng nõn đẹp đẽ từ trắng chuyển sang đỏ.

Nàng không dám quay đầu nhìn Quan Cẩn Du , cũng không dám sờ ót của mình , ánh mắt nhanh chóng quan sát trên dưới , rốt cuộc nhìn thấy bệ cửa sổ nhôm ngón tay đi chuyển theo , trên ? Không được . Dưới ? Làm sao không nhúc nhích được. Bên trái ? Muốn chết , còn không có phản ứng . Bên phải ? Nàng khắc chế theo bản năng gật đầu kích động , như không có chuyện gì xảy ra đem cửa sổ kéo ra.

Quan Cẩn Du " Phốc xì " Cười ra tiếng , nàng cầm cốc nước uống một hớp , không nghĩ bị sặc liền phun ra ngoài ho khan mặt đỏ tới cổ

" Khụ khụ khụ ... "

Có câu nói thật đúng : Cười trên sự đau khổ của người khác bị sét đánh

Ban đêm gió lạnh tràn vào, đem sự lúng túng của Tiết Ly Y quét đi sạch sẻ , thế giới bên ngoài cùng nàng trong tưởng tượng chênh lệch quá xa , nàng cần thời gian tiêu hóa, những thứ kia thật cao thật dài là nhà sao ? Đèn màu rực rỡ , hoa cả mắt , cách thật xa cũng có thể ngửi được ngửi được trong đó mùi mê loạn. Lão Ôn đầu nói thế giới bên ngoài rất đẹp , nghĩ đến là gạt nàng , chờ nàng tìm được linh tu Tiểu sư thúc , nhìn nàng làm sao đem núi Thanh Thành nháo long trời lỡ đất ! Đám lão đầu tử này , phải đánh ba ngày ban đêm.

Tiết Ly Y xoay người , khẽ vuốt càm , bình tĩnh mà ôn hòa hỏi

" Xin hỏi cô nương , nơi đây cách Lạc thành bao xa ? "

" Lạc Dương ? " Quan Cẩn Du nhíu mi

" Đó là ... ? " Tiết Ly Y chân mày đều phải muốn xoắn lại , nàng nhìn Quan Cẩn Du

" Có phải chính ngươi không biết ?"

"Phải phải, là Lạc Dương" Tiết Ly Y gật đầu

" Ngươi cần phải ngồi xe lửa chứ ? Ta giúp ngươi tìm " Quan Cẩn Du suy nghĩ một chút nói.

Tiết Ly Y còn đang suy nghĩ " Xe lửa " là cái gì , là xe ngựa cháy sao ? Sau đó nhìn thấy nữ nhân đối diện lấy ra một cái khối gạch thật mỏng phát sáng , ngón tay qua lại kéo mấy cái , nàng giống chưa thấy qua giống như một người nhà quê vậy , không tự kìm hãm được há to miệng , sau đó thừa dịp không người phát hiện lập tức đem cằm đẩy lên , giả vờ sờ sờ môi dưới.

"Ngươi xem , từ Lâm thị đến Lạc Dương tổng cộng có tám chuyến xe , có hai chuyến tốc hành , ngươi dựa theo thời gian nhìn xem chiếc nào thích hợp ? Ta đề nghị ngươi ngồi xe chạy chậm , tương đối sạch sẻ hơn nữa không chen chúc , với lại bây giờ cũng không phải mùa xuân hay kì nghỉ hè , ngồi xe lửa bình thường "

Tiết Ly Y nâng cục gạch sáng lên bằng hai tay xem như trân bảo , nhìn chữ phía trên lại trợn tròn mắt, nàng mím môi , thật sự ngại nói chữ phía trên nàng chì phân biệt được chữ lâm với lạc , những chữ kia t ,d, k còn có ký hiệu xiên vẹo rốt cuộc là cái gì ? Tại sao dáng dấp bọn họ cùng mình từ nhỏ đến lớn không giống nhau.

Vì vậy nàng trầm mặc .

Quan Cẩn Du nàng không nói lời nào tinh thần buồn bực, nhất thời tự trách , dè đặt thử dò hỏi:

" Ngươi .... Có phải hay không biết chữ ? "

Tiết Ly Y vẫn không đáp , lông mi rũ thấp , chặn lại ánh mắt đẹp , vô cớ sinh ra mấy phần tịch mịch

" Nếu không ... Ta đọc cho ngươi ? Dù sao ngày mai nghỉ ngơi , ta nói rõ hơn một chút cho ngươi "

Tiết Ly Y từ nhỏ đã gặp qua là không quên được , nói qua tai không quên , nếu không lão Ôn đầu kia kiểu giáo dục nuôi thả căn bản sẽ dạy không ra tên học trò như vậy , Quan Cẩn Du nói những thứ kia d662 , k1384 nàng mặc dù không hiểu nhưng vẫn là cứng rắn nhớ xuống , dưới sự chỉ đạo Quan Cẩn Du chọn chuyến tàu d662. Nàng phát âm không ra , Quan Cẩn Du viết tờ giấy lại cho nàng.

Trong đó nói chuyện xen lẫn râu ôm này cắm cằm bà kia.

" Xin hỏi cô nương , trạm xe ở nơi nào ? " Tiết Ly Y

" Trạm xe lửa ? " Quan Cẩn Du

" Đúng, là trạm xe lửa" Tiết Ly Y

" Tiểu thư , ngươi làm sao ra nhiều mồ hôi như vậy ? Có muốn hay không lau một chút " Quan Cẩn Du

Tiết Ly Y ánh mắt nhìn chằm chằm mũi chân , dưới chân đạp sàn nhà bằng gỗ xa lạ, nhẹ nhàng giống như không dùng sức , trầm mặc một hồi , nàng ngẩng đầu lên , đối với Quan Cẩn Du khẽ cười nhẹ nói

" Không cần "

Thế giới bên ngoài mang tới cho nàng không phải mới mẻ , mà là bất an cùng lo âu , đối với không biết sao sợ hãi làm cho nàng bắt đầu có suy nghĩ thô bạo . Kia phải tìm được linh tu Tiểu sư thúc , sau đó lập tức trở về núi Thanh Thành .

Quan Cẩn Du thấy quả thực là mồ hôi chảy ướt lưng, không để ý nàng cự tuyệt , đem khăn lông mới vừa dùng qua cầm đi phòng tắm , chuẩn bị rửa sạch sẻ lại để cho nàng lâu một chút, trở lại nháy mắt , trong phòng khách người đã không thấy tăm hơi

Người đâu?

Lúc này, cửa phòng ngủ bị người từ trong mở ra , từ cửa đi ra một cô gái mặc quần áo ngủ gấu con , ước chừng cũng có hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi , cằm nhọn, cặp mắt đào hoa , lúc nhìn người ánh mắt tựa như mang điện , đùng đùng tia lửa bắn tung tóe, chỉ đưa ra một người đầu như ổ gà , rất giống cách phong cách vẽ tranh trừu tượng .

'Đầu ổ gà' Dựa nghiêng ở trên khung cửa , mở miệng ngáp, giọng lười biếng.

"Quan Quan , cậu cùng ai nói chuyện đó ? "

" A, mình đυ.ng phải cô gái ốc đồng, nhưng là nàng chưa làm gì thì đã đi " Quan Cẩn Du trong tay siết khăn lông ướt sợ run thật lâu , mới lắc đầu một cái , nói ra giống mình thấy quỷ trả lời .

" Mình thấy cậu uống nhiều rồi sinh ra ảo giác " Cô gái có cặp mắt đào hoa nói.

" Ừ, Thiến Thiến , cậu nói rất có lý ! " Quan Cẩn Du ngưng mi chốc lát.

" Cậu còn muốn ngủ hay không ?" Chân Thiến liếc nàng một cái , dưới hai mắt đen có hai vòng thâm đen thật to , nàng mấy ngày nay thức để vẽ không chợp mắt.

" Ngủ a , dĩ nhiên ngủ " Quan Cẩn Du nhíu nhíu mi

Tắt công tắc điện " Lạch cạch " thanh âm vang lên phòng khách hoàn toàn tối , Quan Cẩn Du đóng cửa phòng trong nháy mắt tựa hồ cảm giác khóe mắt có cái gì ánh sáng chợt lóe lên.