Quan Cẩn Du vừa nói ra những lời này liền hối hận , nhưng đã nói ra như nước đổ ra ngoài ... Buổi sáng còn nói Chân Thiến không nên tùy tiện chọc nàng , buổi tối tự mình phá hoại , chẳng lẽ là nàng quá mềm nên khắc chế không nổi muốn xoa bóp ?
" Cái đó .... Em đừng vội đỏ mặt , chị chỉ đùa một chút "
" ... " Tiết Ly Y .
Nàng không phải làm vườn , mặt nàng cũng không phải trái cây , đỏ mặt chính nàng có thể tự kiểm soát sao ? Sớm hay muộn , có thể kiểm soát mức độ thời gian sao ? Trái trên cây cũng chín dựa theo mùa mới được sao ?
" Em biết rồi " Tiết Ly Y đem bàn tay lạnh lẽo che lại lỗ tai nóng bỏng , nhẹ nhàng nói.
Quan Cẩn Du trầm mặc , thu lại lời nói trêu chọc , nghiêm túc hỏi nàng cuộc sống hai ngày này .
" Thế nào? Điện thoại di động có dùng được không ? Trong tủ lạnh trái cây rau cải có đủ ăn không , chị vài ngày nữa mới trở về , nếu không đủ em đi siêu thị bên trong cư xá mua , lần trước chị chỉ em xem qua , còn nhớ rõ không? "
... Nói tới thật giống như chính nàng đi siêu thị mua rau cải .
" Biết dùng một chút , Chân tỷ tỷ đã dạy em . Em hai ngày này học chữ , Chân tỷ tỷ mua cho em đĩa CD chữ Hán , nói là xem hiểu , sau đó xem từ điển học chữ khá nhanh . Còn mua cho em mấy quyển sách thiếu nhi , đọc truyện cổ tích . Trong tủ lạnh rau củ còn rất nhiều , Em biết siêu thị đó , nếu như ăn hết em sẽ đi mua , chị không cần lo lắng " Tiết Ly Y rủ lông mày , nhìn chằm chằm chân mình đạp ở trên sàn nhà , môi bất giác nụ cười .
Giọng nói nàng quá mức nhẹ nhàng , Quan Cẩn Du nghe có chút mơ hồ , sự tỉnh táo của nàng tan rã chỉ nắm bắt được mấy chữ : Truyện cổ tích , truyện cổ tích = câu chuyện trước khi ngủ = buồn ngủ quá .
" Truyện cổ tích a , em đọc truyện gì , đọc cho chị nghe một chút ? " Vì vậy Quan Cẩn Du nói.
Sau đó nghe thấy bên kia tiếng vang , âm thanh trang sách mở ta , Tiết Ly Y giọng nói như nước chảy .
" Ngày xưa , ở một thị trấn xinh đẹp, có một cô gái vô cùng đáng yêu , nàng không chỉ thông minh xinh đẹp còn hiền lành . Cô gái này không có mẹ , bởi vì mẹ nàng mất lúc nàng còn nhỏ . Cha cô bé , cưới mẹ mới còn mang đến hai người chị ... "
Oh , là truyện cô bé lọ lem , Quan Cẩn Du trong lòng nghĩ .
" Nửa đêm mười hai giờ , tiếng chuông vang , xe ngựa đổi trở lại trái bí đỏ , phu xe biến thành con chuột , cô bé lọ lem ở sàn nhảy biến mất không còn thấy bóng dáng , chỉ để lại một chiếc giày thủy tinh ... "
" Tiết Tiểu Y , chị buồn ngủ ... " Quan Cẩn Du người từ từ tuột xuống , tay vô ý thức kéo chăn , cũng may nàng không có quên nói .
" Ngủ ngon " Bên kia Tiết Ly Y ngồi ở bàn đọc sách , trước mặt để một quyển truyện cổ tích màu xanh da trời , ánh mặt trời chiếu vào trên khuôn mặt nàng , nàng tiếp tục đọc truyện cô bé lọ lem , cho đến nghe bên đầu kia tiếng hít thở đều đều , mới chậm rãi khép quyển sách lại , nhẹ giọng nói.
Điện thoại di động của Quan Cẩn Du trong bóng tối sáng lên một cái , sau đó hoàn toàn tối đen lại .
Từ tối hôm đó , mỗi ngày buổi tối Quan Cẩn Du trước khi ngủ gọi điện thoại cho Tiết Ly Y , để cho nàng kể truyện cổ tích giúp mình chìm vào giấc ngủ. Quan Cẩn Du vốn là ở nông thôn , trình độ văn hóa ba mẹ đều không cao , chưa từng giống như trong tv ba mẹ đứa bé đều kể truyện trước khi ngủ , nàng không phải hâm mộ , những đứa trẻ trong thành phố không giống nàng , không phải ai cũng được như vậy.
Chỉ có điều nàng ở tuổi này , bỗng nhiên muốn lĩnh hội cảm giác này có quá đáng không ? Quan Cẩn Du suy nghĩ một chút , có thể giúp Tiết Ly Y nâng cao trình độ , nên không khách khí nói yêu cầu này với Tiết Ly Y.
Nàng xem như là câu truyện trước khi ngủ .
Mười buổi tối , mười câu truyện cổ tích , những câu chuyện này Quan Cẩn Du đều đọc qua , thuộc lầu , nhưng nàng cảm thấy lời nói trong miệng Tiết Ly Y nói ra như nốt nhạc tươi đẹp, phá lệ dễ nghe .
Hai đất nước rất xa , cách đường giây điện thoại , lặng yên không một tiếng động kéo gần hai người lại.
Ngày ấy Quan Cẩn Du trở về nước , David tự mình đưa Quan Cẩn Du đến sân bay , bày tỏ hắn đối với Quan Cẩn Du có hứng thú , Quan Cẩn Du dĩ nhiên là từ chối , bất quá hẹn David lần sau có đi Trung Quốc Quan Cẩn Du nguyện ý làm hướng dẫn viên cho hắn .
Máy bay hạ cánh , Bắc Kinh thời gian buổi chiều ba giờ.
Quan Cẩn Du chưa từng có nỗi nhớ nhà như thế , một nhà có hai người thật khác biệt , nhưng mà lúc nàng mở cửa không có một bóng người.
" Tiết Tiểu Y? "
Trước kia nàng tan việc trở về nhà , Tiết Ly Y nghe tiếng động sẽ ra tiếp đón nàng , dù là chỉ là nhẹ nhàng gật đầu .
" Tiết Tiểu Y? "
Quan Cẩn Du đẩy cửa phòng sách ra , chỉ nhìn thấy trên bàn sách chất đống từ điển cùng sách , vốn tưởng rằng có người ngồi ở bàn đọc sách .
Quan Cẩn Du cái chớp mắt , sau đó lấy lấy điện thoại di động ra gọi Tiết Ly Y.
--- Thật xin lỗi , điện thoại ngài gọi tạm thời không có người nghe.
Giọng nữ vang lên lạnh lẽo .
Lúc này, nàng đi nơi nào?
" Thiến thiến , Tiết Tiểu Y ở chỗ của ngươi sao ? " Tiết Ly Y điện thoại không gọi được , Quan Cẩn Du phản ứng đầu tiên chính là hỏi Chân Thiến , ngoài mình ra thì Chân Thiến Tiết Ly Y coi như người quen biết .
" Không có ở đây a , ta ở ... quảng trường .. " Chân Thiến bên kia thật ồn ào , thanh âm đứt quãng"
Có ai hỏi ngươi ở chỗ nào a !
Quan Cẩn Du nghe được câu nói đầu tiên liền cúp , nàng không có rảnh rỗi nghe , nàng khẩn trương , rất nhanh tỉnh táo lại , nàng đi nhìn phòng sách với phòng bếp , phát hiện có quyển sách đang mở , phòng bếp đồ ăn có , trong tủ lạnh đầy ắp tất cả đều là thức ăn , nàng nhớ lần trước không có , nói rõ ràng có người mua .
Không thể nào rời đi.
Quan Cẩn Du nghĩ như vậy an tâm , nàng một đường không ngừng nghĩ chạy về nhà , đã sớm khát không chịu được , tới từ tủ lạnh lấy chai nước suối uống ừng ực gần nửa chai .
Dưới bụng truyền tới cảm giác đau quen thuộc.
Quan Cẩn Du khóe mắt hung hăng giật .
Rõ ràng không phải hôm nay chứ !
Nàng vốn thường đau bụng kinh nguyệt, uống nước đá , đau đến ngay cả lời nói không nói được , Quan Cẩn Du phản ứng đầu tiên thật may lúc này công ty không có việc , nếu không thật là muốn mạng người a .
Phản ứng thứ hai đi phòng ngủ nằm , toàn thân mất hết sức Quan Cẩn Du mặc cho số phận trở về nằm , cầu nguyện ngủ một giấc thân thể từ bi bỏ qua cho nàng.
Tiết Ly Y lúc trở lại là sáu giờ tối , trong phòng sáng trưng , có thêm đôi giày da màu đen và ít đi một đôi dép , Tiết Ly Y trong lòng vui mừng , bước chân vội vã đi vào trong.
Đi vào mới nhớ tới cái gì , quay trở lại phòng bếp đem rửa sạch tay dơ bẩn .
" Chị? "
Tiết Ly Y hít một hơi thật sâu , co lại ngón tay gõ cửa
" ... "
" Quan tỷ tỷ ? " Tiết Ly Y lỗ tai sát ở trên cửa , lắng nghe động tĩnh bên trong .
Có tiếng hít thở , có vẻ dồn dập , hơn nữa so với ngủ nặng hơn .
Tiết Ly Y khẽ cau mày , tay đè ở chốt cửa , thử chuyển động một chút , " Cạch " mở ra , Tiết Ly Y cho nửa cái đầu vào thăm dò , nhìn thấy cửa sổ đóng chặt , rèm cửa sổ đem ánh sáng ngăn cản ở bên ngoài , cả phòng đen thui , trong bóng tối trên giường rõ ràng nhô lên.
Nàng tìm tòi trên tường một hồi , " lạch cạnh " mở đèn lên , ánh sáng phát ra , nhìn thấy nữ nhân ở trên giường co rúc lại , sắc mặt tái nhợt giống như người chết.
" ! " Tiết Ly Y.
Trước mắt bóng dáng chợt lóe , trong nháy mắt người nàng đã đến mép giường , cực nhanh kiểm tra qua lưỡi nàng , con mắt , sau đó cầm tay Quan Cẩn Du , ngón tay để trên mạch , thành thạo , ánh mắt sắc bén , lúc này có lão thầy thuốc trung y ở đây , cũng không so được với nàng.
" Kinh thủy bất lợi , thiếu phúc mãn đau "
Tiết Ly Y thả tay nàng ra , chẩn đoán .
" Rất ... Khó chịu sao? " Tiết Ly Y thấp giọng hỏi , giống như lầm bầm .
Sau đó nàng lấy tay Quan Cẩn Du , cầm bàn tay nàng nhẹ nhàng đặt lên , lặng lẽ truyền qua nội lực .