“Đàm phán với người thông minh quả là thoải mái!” Tống Minh Diên khẽ mỉm cười, đáp: “Đơn giản thôi, chỉ cần ngươi phối hợp với ta để ổn định Tống Phan Sơn, chờ ta cứu được nha hoàn của ta ra, ngươi đưa cho ta một tờ thư hòa ly.”
“Đổi lại, ta sẽ đảm bảo cho các ngươi trên đường lưu đày được an ổn, ăn uống không lo.”
“Nếu ngươi chưa yên tâm, thư hòa ly cũng có thể đợi đến khi ổn định ở nơi lưu đày rồi viết.”
Quyết định này, một phần là vì nàng cảm thấy nợ nguyên chủ, điều duy nhất mà bản thân có thể làm cho nàng ấy: cứu nha hoàn Hạnh Nhi, người mà nguyên chủ coi trọng nhất, và hộ tống những người trong phủ tướng quân một đoạn đường.
Theo như cốt truyện mà nàng biết, những người trong phủ Trấn Quốc tướng quân đều bị truy sát đến chết trên đường lưu đày.
Cẩu hoàng đế ngoài mặt ban lệnh lưu đày, nhưng thực chất không muốn bọn họ sống đến nơi đó.
Cuối cùng chỉ có Lục Bùi Phong là người duy nhất sống sót, nhưng cũng bị thương nặng mà trốn thoát, từ đó hắn gánh mối thù diệt tộc, sống âm thầm và trở thành kẻ phản nghịch lớn nhất trong triều.
Lục Bùi Phong trở nên như người không hồn, tồn tại chỉ để báo thù, cuối cùng đúng như nguyện vọng, hắn đã thành công tiêu diệt cẩu hoàng đế. Chỉ là khi trốn về vùng biên thành sau cuộc nổi loạn, hắn bị tân đế dùng trọng binh vây chặt, không muốn liên lụy đến bách tính trong thành nên đã tự vẫn trên thành lũy.
Nếu không phải vì cẩu hoàng đế lòng nghi kỵ quá nặng, kiêng dè uy tín của phủ Trấn Quốc tướng quân, trung thần Lục gia cũng không đến nỗi chịu thảm cảnh oan khuất mà chết nơi đất khách.
Tống Minh Diên chỉ có thể hộ tống những người này an toàn đến nơi lưu đày. Còn có tránh được tai kiếp truy sát tại đó hay không, tất cả còn phụ thuộc vào vận mệnh của họ.
Hạnh Nhi là người duy nhất nguyên chủ xem trọng, phủ tướng quân là nơi mà nguyên chủ kính ngưỡng. Nếu có thể giúp nàng ấy bảo vệ những người này, có lẽ sẽ giúp nàng ấy vơi bớt tiếc nuối.
Lục Bùi Phong vô cùng lý trí, không hề bị lời hứa hẹn kia làm choáng ngợp. Đến tận hôm nay, hắn và Tống Minh Diên chưa từng có bất kỳ liên hệ nào, hắn không thể hiểu được lý do nàng muốn giúp đỡ mình.
“Nếu ngươi thực sự có năng lực bảo vệ phủ tướng quân an toàn trên đường lưu đày, sao có thể bị Tống Phan Sơn uy hiệp chứ?” Lục Bùi Phong thẳng thắn đặt câu hỏi.
Đôi mắt hắn sắc bén: “Nếu chuyện lưu đày là thật, một khi Hoàng thượng đã hạ quyết tâm xử tội Lục gia, ta cũng không dám đảm bảo người trong Lục gia sẽ an toàn trên đường lưu đày. Nếu ngươi thực sự có năng lực này, một cái phủ thái phó chẳng là gì với ngươi cả.”