Chương 5

Tống Minh Diên nhịn cười đến lợi hại, trong lòng thầm nghĩ, thiếu tướng quân Lục gia này thật là được nuôi dạy tốt, đám tiểu tử này cũng quá dễ thương!

Nhìn thấy sắc mặt Lục Bùi Phong càng ngày càng đen, nàng đưa tay xoa đầu một tiểu tử, nén cười nói: “Các ngươi trước ra ngoài đi, để ta và đại ca các ngươi nói chuyện riêng. Nếu nói không xong, ta gả cho các ngươi cũng được.”

Bốn đôi mắt đen láy lập tức sáng rực.

“Vậy… vậy được rồi!” Mấy tiểu tử đỏ mặt, thẹn thùng gãi đầu.

“Tẩu tẩu yên tâm, chúng ta nhất định sẽ phụ trách! Ta sẽ là đại phu quân của tẩu!”

“Ta làm nhị phu quân!”

“Ta... ta sẽ làm tam phu quân!”

“Còn ta là tứ phu quân! Về sau tẩu tẩu chính là nương tử của chúng ta. Đại ca thì sao?”

“Đại ca ấy à… hắn không tốt với tẩu tẩu, để hắn cô độc sống hết đời đi! Đợi khi nào hắn hối cải thì chúng ta cho hắn làm tiểu phu quân.”

Mấy tiểu tử chưa nói hết lời đã tự an bài hết mọi chuyện, tiện thể cũng sắp xếp luôn cả phần của Lục Bùi Phong.

Tống Minh Diên cười ngặt nghẽo.

Ha ha ha!

Cô độc sống hết đời? Làm tiểu phu quân?

Mấy đứa nhỏ này, đúng là dám nói!

Thật sự đem thiếu tướng quân uy danh lẫy lừng biến thành tiểu phu quân, buồn cười không chịu nổi!

Lục Bùi Phong mặt đen lại, thô bạo lôi đám đệ đệ muội muội ríu rít kia ra ngoài, từng đứa bị đẩy ra khỏi phòng, để lại ánh mắt tiếc nuối đầy oán trách.

Nha hoàn và bà tử thức thời lui hết ra ngoài, trong hỉ phòng giờ chỉ còn lại Lục Bùi Phong và Tống Minh Diên.

Nhìn nữ nhân không còn chút hình tượng nào đang cười ngã lăn trên giường, Lục Bùi Phong giữ khuôn mặt lạnh lùng, mặt không biểu cảm, chỉ yên lặng đứng chờ nàng cười xong.

Tống Minh Diên cuối cùng cũng ngưng cười, ngồi dậy. Vừa trông thấy vẻ mặt lạnh nhạt đến khó gần của hắn, nàng lại suýt bật cười.

Nén xuống hết mọi suy nghĩ, nàng mới nghiêm túc nói:

“Khụ… Vậy… có gì muốn hỏi thì hỏi đi, ta nhất định sẽ nói đúng sự thật.”

“Giải thích đi.”

Lục Bùi Phong nói ngắn gọn, ngồi xuống ghế, sống lưng thẳng tắp như một thanh kiếm sắc bén vừa rút khỏi vỏ.

Hắn cao ráo, tuấn tú đến nỗi chỉ cần ngồi đó cũng tạo nên cảnh tượng đẹp mắt.

Giờ đây, đôi mắt đen sâu không chớp nhìn chằm chằm Tống Minh Diên, áp lực vô cùng lớn.

Tống Minh Diên điều chỉnh sắc mặt, nghiêm túc nói: “Lục gia sắp tiêu đời rồi!”

Lời vừa dứt, một chiếc ly từ tay Lục Bùi Phong lao thẳng về phía nàng với tốc độ nhanh đến chỉ còn lại tàn ảnh.