Chương 49

Nhìn thấy Lục lão phu nhân cùng các phu nhân âm thầm chịu đựng cơn giận, hắn ta càng đắc ý.

Đã từng là Trấn Quốc Tướng quân phủ lẫy lừng thì sao, giờ đây không phải cũng bị hắn ta, một tên ngục tốt nhỏ bé, chà đạp dưới chân hay sao?

"Tứ thẩm, người dẫn An An ra ngoài trước đi." Tống Minh Diên giao Lục Bùi An đang rơm rớm nước mắt cho Lục Tứ phu nhân.

"Giả vờ nữa à?"

Hôm nay không dạy cho tên cẩu này một bài học, tên nàng không phải là Tống Minh Diên!

Nàng bước tới, túm lấy tên ngục tốt, kích hoạt không gian, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

"Ngươi… ngươi muốn làm gì?!"

Tên ngục tốt không ngờ nàng dám hành động, liền giãy giụa, nhưng kinh hãi phát hiện giọng mình hoàn toàn bị bóp nghẹt, không một âm thanh nào lọt ra ngoài!

Nỗi sợ hãi tràn ngập, hắn ta run bần bật, da gà nổi lên từng đợt.

Tống Minh Diên đè đầu hắn ta, hung hăng đập vào tường, khiến đầu hắn vỡ toang, máu bắn tung tóe.

"Kiếp sau nếu có vào súc sinh đạo, nhớ mở mắt cho to!"

Giọng nàng lạnh như băng vang lên như lời của Tử Thần.

Tên ngục tốt chỉ còn kịp co rúm người lại, điên cuồng cầu xin tha mạng trong câm lặng, đôi mắt đầy kinh hãi.

Không cho hắn ta cơ hội hối hận, nàng nhanh chóng kết thúc mạng sống của hắn ta. Sau khi ném thi thể vào không gian nuôi độc vật, nàng giải trừ phong bế, để lại nhà lao sạch sẽ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Gia quyến Lục gia đứng chờ ngoài nhà lao, ngơ ngác nhìn nàng bước ra một mình, bên cạnh không thấy bóng dáng tên ngục tốt, cứ như hắn ta chưa từng tồn tại.

Mọi người lâm vào cơn chấn động, nhất thời không ai thốt lên được lời nào.

Trong mắt họ, Diên Diên dường như mang thần lực.

Thấy trong ánh mắt mọi người có phần kính sợ, Tống Minh Diên thoáng thở dài, giọng nhàn nhạt nói: "Đi thôi."

_______________

Bên ngoài nhà ngục, Lục Bùi Phong khoác trên mình áo tù vấy máu, đứng chờ trong tuyết, nhìn thấy gia đình Lục gia và Tống Minh Diên có vẻ "xa cách" liền nhấp môi nhợt nhạt, đôi mày khẽ chau lại.

Hắn nghĩ rằng vì chuyện thành thân nên Lục lão phu nhân cùng các phu nhân vẫn còn giận mình, trách mình hôm trước vội vã không kịp giải thích rõ.

Bất chấp cơn đau từ vết thương rách, hắn đi tới trước mặt mọi người.

"Nãi nãi, mẫu thân, các thẩm."

Nhìn thấy con trai toàn thân bầm dập, Lục Đại phu nhân không kìm được mà đỏ hoe mắt, vội vàng đỡ lấy hắn: "Phong nhi…"

Lục Bùi Phong đứng giữa màn tuyết, áo quần rách nát, tóc tai bù xù, khuôn mặt tuấn mỹ nhuốm máu, bớt đi vài phần lãnh đạm, nhiều thêm nét đẹp bi tráng của một chiến binh chịu tổn thương.