Chương 33

"Phó Đô Sứ, nhà kho trong phủ Tướng quân trống rỗng, kho hàng cũng trống không, tất cả các phòng đều trống rỗng. Bên trong không còn lại vàng bạc, thậm chí một đồng xu cũng không còn!"

Trương Thạch Minh trừng mắt.

"Cái... gì?"

"Không còn?!!"

"Phốc ——"

Nhớ đến trước khi xuất phát, Hoàng Thượng cố ý gọi hắn ta tới dặn dò, Trương Thạch Minh nhất thời cảm thấy trong lòng tức nghẹn, máu dồn lên ngực rồi phụt ra, hai mắt tối sầm lại rồi ngất lịm.

Ý nghĩ cuối cùng trước khi mất đi ý thức là: Hỏng rồi!

______________

Nghe tin phủ Tướng quân bị vét sạch, mấy vị phu nhân Lục gia nhìn nhau, khó nén nổi sự kinh hãi trong lòng.

Sao có thể thế được? Vừa mới ra khỏi cửa còn bình thường, mà trước sau chưa đến nửa nén nhang, sao lại thành ra như vậy?

Nhìn thần sắc đám cấm quân, dường như không phải giả vờ.

Phủ Tướng quân... thật sự trống rỗng rồi!

Nhận ra tình hình, người Lục gia vừa kinh vừa mừng, kinh vì trên đời này lại có người thần thông quảng đại đến vậy, có thể trong nửa nén nhang dọn sạch cả phủ Tướng quân!

Mừng vì dù sao đồ đạc của Lục gia không rơi vào tay bọn đạo chích, bị đánh cắp cũng tốt hơn là bị sung công.

Nhưng không biết kẻ nào có thể thần không biết quỷ không hay mà dọn sạch phủ Tướng quân như vậy?

Phủ Tướng quân bị vây kín không chỗ hở, Trương Thạch Minh bị đưa đi, còn tất cả người Lục gia đều bị đeo gông cùm, áp giải vào đại lao.

Quan ngục không có chút hậu đãi nào với người Lục gia, chỉ nhốt tất cả vào một gian phòng giam chật hẹp, rồi ném mấy bộ tù phục mỏng manh bắt họ thay.

"Nương…"

Mấy vị phu nhân của Lục gia đều quay sang nhìn Lục lão phu nhân. Đối mặt với đại biến, lòng họ tràn ngập nỗi bàng hoàng lo lắng.

Lục lão phu nhân bình tĩnh, dù trong cảnh lao tù, cũng không tỏ vẻ bối rối, khiến những người còn lại cảm thấy yên lòng hơn.

"Bỏ đi, mặc trung y thôi. Hoàng Thượng nhân hậu như vậy, hẳn sẽ không đến mức tước đi thể diện cuối cùng của chúng ta."

Trong lời nói có chút trào phúng khó giấu.

Lục lão phu nhân dẫn đầu, dưới sự trợ giúp của Lục Đại phu nhân, bà bỏ đi chiếc áo khoác gấm thêu hoa văn tường vân xanh đen.

"Tất cả trang sức quý giá trên người đều tháo ra, người Lục gia sống là phải giữ lấy tôn nghiêm. Nếu không được phép mang vào, thì chúng ta cũng chẳng thiết tha gì, miễn cho lát nữa bị lục soát rồi bị ném đi làm mất mặt Lục gia."

Tống Minh Diên đang tu luyện linh lực ở góc nhà tù, nghe thấy lời này liền thoáng liếc mắt.