"Một đám tội dân mà thôi, sống sót đến nơi lưu đày đã là may, làm gì mà còn nói nhiều thế!"
Trương Thạch Minh - Phó Đô Sứ này là anh trai của Lệ Phi, một phi tần có thù hằn với Lục gia. Để kiềm chế Trương gia, Thuận An Đế đã từng phong con gái duy nhất của Lục lão phu nhân là Lục Uyển Trinh làm Nhàn Phi. Lệ Phi nhiều lần bày kế hãm hại Nhàn Phi không thành, còn khiến bản thân sẩy thai, từ đó căm hận Lục gia thấu xương.
Giờ Trấn Quốc tướng quân phủ thất thế, Nhàn Phi bị biếm vào lãnh cung, Trương Thạch Minh được lệnh đến xét nhà, tất nhiên không bỏ qua cơ hội đổ thêm dầu vào lửa.
Thuận An Đế sai một người như thế đến, hiển nhiên là có ý đồ muốn làm khó dễ Lục gia.
Lục lão phu nhân lòng đau như cắt, cảm thấy tất cả niềm tin và trung thành mà Lục gia trao cho triều đình thật là uổng phí. Lục gia một lòng trung thành vì vua vì nước, vậy mà cuối cùng đổi lấy là sự phản bội.
Thật không đáng giá!
Ánh mắt của Trương Thạch Minh đảo một vòng, đột nhiên dừng lại trên người Tống Minh Diên đang tiến tới. Hắn ta nhìn không rời mắt, một mỹ nhân như thế này lại ẩn giấu trong tướng quân phủ!
Lòng hắn ta không khỏi nổi lên ý đồ xấu xa, chỉ vào Tống Minh Diên nói: "Bắt đầu từ nàng ta! Lột sạch quần áo của nàng ta cho ta, chắc chắn trên người nàng ta có giấu tiền bạc!"
Trong nháy mắt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tống Minh Diên.
Tim Lục lão phu nhân chợt đập mạnh.
Đứa nhỏ này, sao còn chưa rời đi cùng Thu Nương? Thật hồ đồ! Nếu nàng trở về Tống gia thì còn đỡ, đi theo Lục gia đến nơi lưu đày chẳng phải sẽ rước họa vào thân sao?
Sợ Tống Minh Diên chịu liên lụy, lão phu nhân vội vàng nói: "Vị này là nhị tiểu thư của Tống Thái phó, không có liên quan gì với Lục gia chúng ta. Dù phải lưu đày cũng không đến lượt nàng. Xin Phó Đô Sứ xem thể diện Tống Thái phó mà để nàng rời đi."
Trương Thạch Minh hừ lạnh: "Ngươi nghĩ ta dễ bị lừa vậy sao?"
Hôm qua là ngày đại hôn của Lục Bùi Phong, xuất hiện ở đây không phải Tống đại tiểu thư mà là nhị tiểu thư, đủ để người khác suy đoán ra điều gì.
Kết hợp với chuyện Lục gia bị định tội, còn có gì không rõ nữa chứ?
"Chẳng qua là một đứa con gái bị Tống gia vứt bỏ. Đã vào cửa Lục gia thì là người của Lục gia, có đánh có gϊếŧ cũng là chuyện của ta!"
Ánh mắt Trương Thạch Minh nhìn Tống Minh Diên đầy vẻ tà ác, khiến người khác không khỏi rùng mình.