"Nể tình công lao tổ tiên, miễn tội chết nhưng không miễn tội sống, nay giáng xuống làm thứ dân, tịch thu gia sản và lưu đày ba tộc, giao cho sai dịch áp giải đến Bách Việt Ung Châu chịu tội. Nếu không có lệnh, không được tự ý rời khỏi, kẻ nào kháng chỉ, chém!"
Thái giám khép lại thánh chỉ, nói: "Lục lão phu nhân, tiếp chỉ tạ ơn đi!"
Lục lão phu nhân nhìn chăm chú vào thánh chỉ một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi buông tích trượng, cúi đầu xuống đất nhận mệnh mà dập đầu.
"Dân phụ lĩnh chỉ, Ngô hoàng… vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Thật là một tội danh "thông đồng với địch phản quốc, coi rẻ quân uy" đáng nực cười. Mấy thế hệ Lục gia vì quốc vì vua, tận trung đến độ từ đường Lục gia không đủ chỗ đặt bài vị. Vậy mà đến cuối cùng, gia tộc ấy lại phải gánh tội danh ấy, thật khiến người ta đau đớn và phẫn uất!
Lục gia đã diệt ngoại địch không biết bao nhiêu lần để bảo vệ biên cương, thế nhưng họ lại là cái gai trong mắt Hoàng đế. Hoàng thượng hận không thể trừ khử Lục gia cho sảng khoái, vậy mà lại cáo buộc họ cấu kết với ngoại địch!
Trong lòng Lục lão phu nhân tràn đầy căm hận, nhưng để bảo toàn hương khói Lục gia, bà không thể nói lời nào trái ý, còn phải tạ ơn Hoàng thượng.
Bốn đứa cháu nhỏ của Lục gia, mắt đỏ hoe, nắm tay chặt, muốn lên tiếng tranh đấu cho công đạo nhưng đã bị các mẫu thân gắt gao bịt miệng.
Chúng không hiểu.
Vì sao?
Chúng không thể nào tin rằng những người từng dạy chúng phải vì Bắc Ngụy chống ngoại địch, dương quốc uy, bảo vệ quốc thổ lại có thể thông đồng với kẻ thù phản quốc.
Vì sao lại phải im lặng?
Chúng không hiểu, chỉ cảm thấy mơ hồ, nhìn nãi nãi quỳ gập người, nhìn mẫu thân rưng rưng nước mắt. Phảng phất trong khoảnh khắc ấy, niềm tin về một điều gì đó trong chúng bỗng sụp đổ.
Tống Minh Diên đứng từ xa nhìn, chỉ cảm thấy sâu sắc nỗi bi ai của "quân muốn thần chết, thần không thể không chết."
Thái bình vốn là nhờ tướng quân bảo vệ, nhưng tướng quân lại không thể nhìn thấy thái bình. Ở thế giới không có linh lực này, hoàng quyền là tất cả.
Thu Nương lệ đầy mặt, nhưng vẫn không quên giao phó của Lục lão thái quân: "Cô nương, xin theo ta rời đi. Ta biết cô nương gả vào tướng quân phủ chẳng phải ý nguyện của mình, lão thái quân cũng không muốn liên lụy cô nương."
Trên đường về từ viện Đỡ Thanh, thiếu tướng quân đã nói hết sự tình với Thu Nương.