Chương 14

Tống Phan Sơn không chịu nổi kích động này, hai mắt tối sầm, ngất đi ngay tại chỗ.

Tiểu thϊếp từ lâu đã sợ đến mức hét thất thanh, chứng kiến tình cảnh quỷ dị trong phòng, toàn thân như bị rút cạn sức lực, tứ chi cứng đờ không nhúc nhích nổi, cuối cùng cũng đành tự đâm vào tường mà ngất đi.

"Ta nghe hình như lão gia và Liễu di nương thét chói tai, có chuyện gì xảy ra rồi! Mau, cùng ta đến đó!"

"Không xong rồi, gặp trộm! Mau bắt trộm!"

"Khốn nạn, phòng bếp trống trơn hết cả!"

"Xong rồi xong rồi, nhà kho bị dọn sạch, chẳng còn lại thứ gì!"

"Kể cả kho hàng cũng trống không!"

"Trời ạ, gặp quỷ rồi, cả phủ giờ chỉ còn là bốn bức tường trống trơn!"

"Lão gia ngất rồi, phu nhân! Mau gọi phu nhân! Phu nhân cũng ngất luôn rồi? Quản gia đâu, mau gọi quản gia!"

Phủ thái phó hoàn toàn rối loạn như nồi cháo.

Trong khi đó, kẻ chủ mưu gây rối đã sớm chuồn mất, vừa đi vừa ghét bỏ mà ném bớt đống rác trong không gian ra ngoài.

Ống nhổ? Ném!

Cái bô? Ném!

Triều phục? Ném luôn!

Mũ mão? Cũng ném!

Quần xà lỏn? Không ngoại lệ!

________________

Khi Tống Minh Diên rời khỏi phủ thái phó, không gian của nàng đã chất đầy những thứ không cần thiết, gần như phải ném đi hết sạch.

Khi thu đồ, nàng chỉ tiện tay quét dọn mà không để ý, tới lúc nhìn kỹ thì suýt giật mình. Sao lại có cả vớ thúi và giày hôi? Loại đồ này để trong không gian chẳng phải làm ô nhiễm không khí sao? Phải ném đi!

Lục Bùi Phong đã chờ nàng từ lâu, khi thấy Tống Minh Diên bước ra, hắn từ bóng tối hiện thân.

"Hạnh Nhi đâu?" Thấy chỉ có mình hắn, Tống Minh Diên hỏi.

"Đang ở trong phủ," Lục Bùi Phong liếc nhìn nàng đánh giá, thấy nàng không bị thương thì thu hồi ánh mắt, "Nàng ta bị phong hàn, ta đã cho người mời đại phu rồi."

Không còn lo lắng về sau, Tống Minh Diên gật đầu, "Vậy đi thôi, ta và ngươi tiếp tục, đến trước khi trời sáng phải hoàn tất, trên đường có cửa hàng nào muốn thu thì cứ nói, chúng ta nhanh tay lên, chắc vẫn còn kịp."

Lục Bùi Phong biết thời gian gấp gáp, không chậm trễ, trực tiếp đưa tay ôm eo nàng.

"Ta sẽ mang ngươi đi."

Khi cảm nhận được thân người lướt bay lên, gió lạnh ào ạt táp vào mặt, lúc ấy Tống Minh Diên mới nhận ra khi đến phủ thái phó, Lục Bùi Phong đã nhường nàng rất nhiều.

Tốc độ này còn ngang ngửa tốc độ đỉnh điểm của nàng khi không sử dụng linh lực.

Với tư chất của Lục Bùi Phong, ngay cả khi vào giới tu tiên, hắn cũng sẽ không hề thua kém.