Chương 7: Trung tâm tắm Victoria 7

Editor: Himee

◎ Đầu bắn vù vù, giống như quả bóng cao su lớn, đá một cước vào nhà tắm. ◎

Phải đi tiếp nhận dịch vụ xoa bóp của nhân viên massage kì quái rồi.

Có người hoảng sợ, có người bình tĩnh, có người thờ ơ, nhưng không ai muốn thách thức các quy tắc ở đây.

Mọi người đang chuẩn bị đi đến căn phòng mà lẽ ra mình phải đến thì đột nhiên Cừu Hân bước nhanh vào giữa họ, hạ giọng nói nhanh: "Nhớ kỹ, dù sợ đến đâu thì trong vòng 30 phút cũng không được bước ra khỏi phòng một bước."

Chưa kịp giải thích câu nói này, mấy người đã tự phân tán đến các phòng tương ứng với số vòng tay của minh, mỗi phòng đều có cửa.

Nhiều cánh cửa kêu cọt kẹt rồi từ từ đóng lại, không còn ánh sáng của chiếc điện thoại, hành lang lại lần nữa chìm vào bóng tối, chỉ có Phương Như lặng lẽ đứng trong im lặng như một bóng ma.

Không biết đã qua bao lâu, Phương Như đột nhiên động đậy, cô cười lạnh chậm rãi di chuyển, đi tới ngoài cửa phòng một người trong đó.

Trên cửa những căn phòng này đều có mắt mèo, Phương Như lặng lẽ tới gần cánh cửa đó, áp đôi mắt đỏ ngầu của mình lên mắt mèo, lạnh lùng như rắn độc nhìn vào trong.

Căn phòng đầu tiên cô nhìn chính là căn phòng của quỷ nhát gan đang ở. Phải biết rằng cảm xúc sợ hãi sẽ tẩm bổ sức mạnh của ma quỷ, chỉ cần nghĩ đến quỷ nhát gan kia cung cấp dưỡng chất, hấp dẫn như một món ăn vặt ngọt ngào mê người, Phương Như lòng như mèo cào cực kỳ mong đợi.

Không biết nhân viên của mình có thể hấp thu được bao nhiêu chiến lợi phẩm từ quỷ nhát gan, lại có thể cung cấp cho mình bao nhiêu đây?

Nếu có thể dọa sợ để cô ta chạy ra khỏi phòng vi phạm quy tắc ở đây, vậy thì sẽ là một bất ngờ thú vị hơn nữa!

Để cô ấy nhìn kỹ 1 chút...hử?

Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, Phương Như há hốc mồm kinh ngạc, cái miệng đẫm máu vô thức mở to, lộ ra vẻ mặt có chút ngốc.

Trong phòng chính là Lý Thanh, con ma trước mặt cô ấy chỉ có một cái đầu, nó chỉ có một thủ đoạn hù dọa, lực công kích có vẻ tương đối yếu.

Mặc dù chị Cừu đã chiếu cố cho cô, chọn một con ma có hệ số an toàn tương đối cao, nhưng khi Lý Thanh nghĩ tới phải ở chung 30 phút với con ma 1 mình trong phòng, hai chân vẫn nhịn không được run thành cái sàng, hàm răng đánh lập cập va vào nhau không kiểm soát.

Chỉ thấy cái đầu với vẻ mặt nham hiểm, chậm rãi nhúc nhích trên mặt đất trước mặt Lý Thanh.

"Bịch, bịch..."

Tiết tấu của nó không nhanh không chậm đυ.ng vào mặt đất, không ngừng tới gần Lý Thanh đang ngồi xổm ở góc tường run lẩy bẩy, hai tay ôm đầu, hai mắt nhắm chặt.

"Hì hì hì hì, ngươi nhìn ta, nhìn ta nha, ta thật sự rất cô đơn, rất cô đơn..." Một giọng nói khàn khàn quỷ dị mà xa lạ vang lên bên tai Lý Thanh, tựa hồ còn kèm theo hàng ngàn tiếng vọng, ngay lập tức cô càng run rẩy hơn.

"Nhìn cái đầu ngươi, đừng tới đây a a a!" Lý Thanh cảm giác hơi thở lạnh lẽo càng ngày càng gần, sợ hãi hét lên một tiếng.

Cảm nhận được luồng sợ hãi cuồn cuộn không ngừng, đầu người cảm thấy vô cùng thoải mái, thậm chí còn ác độc thổi một hơi mát lạnh vào mặt cô.

"A!!" Lý Thanh kinh hãi, biết cái đầu đã ở gần, theo phản ứng tự vệ trong tiềm thức, liền tát một cái thật mạnh.

"Bốp!"

Trong căn phòng chật hẹp, tiếng tát vang tận phía chân trời, cái đầu bị cái miệng lớn đột ngột đập làm cho choáng váng, hơn nữa vì nó chỉ là 1 cái đầu nhẹ tênh, dưới tác dụng của quán tính, cả cái đầu bị bay ra ngoài.

Cái đầu đàn hồi đập vào trần nhà, lại "bịch" nhanh chóng bắn về phía Lý Thanh!

Sau khi Lý Thanh đánh bay cái đầu, đợi 1 lúc không thấy nó đến gần, đôi mắt cô lặng lẽ hé ra, ngay khi mở mắt ra, cô đã thấy cái đầu dùng khuôn mặt quỷ dị hung ác công kích mình, cô hét lên 1 tiếng theo bản năng lại lần nữa tát về phía cái miệng 1 phát!

Chị Phương Như nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trong phòng từ mắt mèo, quỷ nhát gan hình như đang tập thể dục trong phòng, không ngừng đánh cái đầu rồi lại bắn trở về, thậm chí còn có những động tác đánh bóng mà bản thân đã từng được học khi còn ở trong đội bóng chuyền!

Như đánh ra xúc cảm, Lý Thanh dần dần không còn sợ hãi nữa, nhỏ giọng tự trấn an mình, nửa đường cầm lên một cái gối như đánh bóng bàn.

Chị Phương Như mạnh mẽ lấy ra một cuốn sổ nhỏ bằng da bò từ trong vạt áo kimono trước ngực, lấy 1 cây bút bắt đầu ghi chép.

Nét chữ ở mặt sau của tờ giấy hằn lên dữ tợn trên cuốn sổ: Bì Đầu rác rưởi, làm mất mặt xấu hổ, như quả bóng chuyền, bị trừ lương!

Đúng vậy, con ma đầu người này không chỉ rất đàn hồi, mà ngay cả tên của nó cũng là Bì Đầu.

Đầu bắn vù vù, giống như quả bóng cao su lớn, đá một cước vào nhà tắm.

Chị Phương Như nghiêm túc nhắm mắt lại, đi tới cánh cửa kế tiếp.

Cô nhớ trong phòng này có một người đàn ông đầu trọc thô kệch, nghĩ đến dáng vẻ của người đàn ông đó, chị Phương Như khinh thường nở nụ cười, cô sống đến từng này, đã nhìn thấy quá nhiều đàn ông như hổ giấy, tất cả đều khoe khoang mà thôi, không biết chừng lúc này trong phòng hắn đã trở thành tên quỷ nhát gan đái ướt quần, có thể cung cấp nguồn dinh dưỡng ổn định cho yêu ma...

Phải biết rằng con ma 1 nửa là nhân viên rất chuyên nghiệp dưới trướng của cô, nhất định sẽ không khiến cô thất vọng!

Đôi mắt đỏ ngầu dán chặt mắt mèo, nhưng trong giây phút nhìn rõ cảnh tượng trong phòng, cô nắm chặt tay, cuốn sách da bò nhăn nhúm!

Chỉ thấy 2 tay người đàn ông đầu trọc kia túm chặt chiếc đèn chùm trên trần nhà, lão ma 1 nửa đáng thương trên mặt đất, dùng sức chống hai cánh tay định nhảy lên trên, trên mặt lộ ra răng nanh dữ tợn muốn cắn chân hắn!

Hai chân Hoàng Quang duỗi thẳng rồi lại co lên, giống như đang chơi đùa với chó mèo: "Không cắn được, ôi, không cắn được!"

Phương Như:...

Cuốn sách nhỏ bằng da bò lại trải rộng trong lòng bàn tay: lão ma 1 nửa, như chó mèo, bị người chơi trêu đùa, trừ lương!

Phương Như tiếp tục đi sang phòng tiếp theo, trong lúc đi ngang qua phòng Tề Tranh, trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Phương Như sắc mặt trở nên âm trầm, tựa hồ nghĩ tới cái gì, đột nhiên hiện lên một tia chán ghét, cô cũng không có đi qua nhìn phòng Tề Tranh mà là trực tiếp đi về phía mục tiêu kế tiếp.

"Bốn người kia cũng may mắn, vậy mà không chọn bóng..." Phương Như hừ lạnh một tiếng, vừa đi vừa lẩm bẩm.

Cái tên bóng kia trông có vẻ vô hại, nhưng thực chất hắn ta là kẻ xấu xa nhất trong năm con ma, thủ đoạn cũng không phải là thứ mà những người mới bình thường có thể chịu đựng được.

Phương Như dừng bước, cô đi tới cửa phòng của em gái đeo kính kia.

"Mặc dù lúc trước hồng y trông hơi yếu khi đối mặt với thứ ma quỷ kia (ý nói CH), nhưng đối phó với em gái đeo kính tầm thường chắc là không có vấn đề gì đi..." Giọng điệu của Phương Như đột nhiên trở nên không chắc chắn.

Cô từ từ tiến lại gần cửa.

Chỉ thấy trong phòng, mái tóc ngắn lởm chởm của ma nữ áo đỏ tung bay trong gió, nhìn qua có chút vui mừng nhưng biểu cảm lại vô cùng hung ác, khung cảnh nhìn vô cùng đẫm máu.

Tay áo màu đỏ của ma nữ trở nên cực dài, quấn chặt lấy Lộ Hạnh Chi trong đó như 1 con nhộng ve sầu màu máu, chỉ lộ ra cái đầu.

"Nhắm mắt lại có sợ không? Ta sẽ tra tấn cô, làm cho cô sợ hãi, làm cho cô đau đớn..." Giọng nói khàn khàn của ma nữ vang lên trong phòng, móng tay dài vuốt ve gương mặt Lộ Hạnh Chi, trong mắt tràn đầy tham lam dán chặt vào cô, đầu lưỡi đẫm máu chỉ cách mặt cô vài cm.

"Hồng y làm việc khá tốt." Phương Như nhìn chằm chằm vào mắt mèo nhỏ giọng thì thầm, "Xem em gái đeo kính sợ đến mức không dám mở mắt."

"Hừ — hừ —" Chỉ thấy đầu Lộ Hạnh Chi giật mạnh 1 cái, hai mắt mơ màng đột nhiên mở ra, "A, xin lỗi, vừa rồi tôi ngủ quên, bị cô bao lấy có cảm giác như đang quấn trong chăn ấm vậy."

Phương Như:...

Hồng y:...

"Xem ra cô rất lợi hại, có thể gϊếŧ tôi sao?" Lộ Hạnh Chi trong mắt nhất thời lộ ra chờ mong.

Hồng y im lặng, do quy tắc của phó bản, cô thực sự không thể làm hại tính mạng của người chơi.

"Ồ, xem ra không thể." Lộ Hạnh Chi vẻ mặt tràn đầy thất vọng, "Cô chơi một mình đi, tôi đi ngủ." Cô lại nhắm mắt lại.

Căn phòng vốn sôi động bỗng chốc chìm vào tĩnh lặng.

Phương Như im lặng giơ tay lên, trên sách da bò lưu lại một nét mực đậm màu: ma nữ hồng y, kĩ năng kém, như chăn bông, trừ lương!

Nếu hồng y mà biết chuyện nhất định sẽ khóc lóc kêu oan, dù sao trước khi bị cạo đầu, kỹ năng của cô chính là dùng mái tóc đen của mình quấn người, hiệu quả vô cùng khủng bố, người từng bị dọa đều nói tha, không liên quan gì đến ấm áp được không?

"Lần này có chuyện gì với những người mới đến vậy? Đây là lần đầu tiên hiệu suất của khu vực massage giảm xuống bằng không." Phương Như cau mày, có vẻ như nhân viên của cô cần huấn luyện thật tốt mới được.

Đối với những công trạng của Cừu Hân, Phương Như vốn chưa bao giờ nghĩ đến, chưa kể người phụ nữ thần kinh vô cảm kia căn bản không biết sợ là gì, sau đó cô kéo khuôn mặt đầy như vậy rời đi...

Nghĩ đến bi kịch có thể xảy ra trong cuộc phòng, Phương Như thở dài, mở cuốn da bò ra: Mặt răng đáng thương, bị ngược đãi, hầu hạ ma quỷ, tăng lương!

Có thưởng có phạt, cô ấy là một bà chủ rất thấu tình đạt lý.

Mặc dù đã xác định tình trạng mặt răng chắc chắn không được tốt lắm nhưng Phương Như vẫn quyết định đi kiểm tra tình hình.

Khác với sự chờ mong đi vào phòng người khác, bước chân của Phương Như trong bóng tối không còn nhanh nhẹn nữa, mỗi bước đều mang một ý hàm xúc nặng nề nào đó.

Đến trước cửa phòng Cừu Hân, vẻ mặt Phương Như ủ rũ, cô thở dài, chậm rãi đến gần lỗ mắt mèo trên cửa phòng Cừu Hân, trong lòng không ngừng đoán sẽ nhìn thấy cảnh tượng vô nhân đạo gì.

Giây tiếp theo, ánh mắt cô xuyên qua mắt mèo, bất ngờ mất cảnh giác đối diện với một con ngươi đen khác!

"Chết tiệt!"

Mặc dù là lệ quỷ, nhưng Phương Như cũng bị tình tiết kinh điển của bộ phim kinh dị này dọa giật mình, lảo đảo lui về phía sau mấy bước.

Còn chưa kịp đứng vững, cánh cửa đáng sợ trước mặt đã "Phanh" một tiếng mở ra, nhìn thấy bóng dáng phản nghịch Cừu Hân dưới ánh sáng uy nghiêm vô song, trên môi cô nở nụ cười tươi như gió xuân, hơi nghiêng người về phía trước, duỗi cánh tay mảnh khảnh tóm lấy Phương Như: "Chị Phương Như, sao chị lại tới đây? Em gái em ở đây đợi chị lâu lắm rồi!"

Sau đó, thân thể nhỏ yếu đáng thương lại vô lực của Phương Như bị Cừu Hân kéo vào trong phòng, vào thời khắc cuối cùng trước khi vào phòng, trên mặt Phương Như tràn đầy vẻ tuyệt vọng, cô vô cùng hối hận chỉ biết nhìn cánh cửa tượng trưng cho sự tự do đang dần đóng lại trước mắt mình.

- -------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Phương Như: cứu tui cứu tui cứu tui

٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥

ミ★ hết chương 7 ★彡