Chu Tam đêm hôm khuya khoắt mang tôi vào núi sâu, chẳng lẽ có liên quan đến cô gái đến tìm hắn hôm qua?
Sự thật có vẻ chắc chắn là vậy
Đi bộ ước chừng hơn nửa giờ, lúc đến giữa sườn núi Chu Tam cuối cùng cũng dừng lại
“Được rồi, tới rồi”
Chu Tam mở miệng lẩm bẩm, nhưng tôi nhìn quanh bốn phía trừ đèn pin đang cầm trong tay ra thì gần như chẳng còn gì cả
“Được rồi, tắt đèn pin đi, đừng dọa khách lớn của chúng ta”
Nói rồi mặc kệ tôi có đồng ý hay không, trực tiếp lấy đèn tin trong tay tôi tắt đi.
Đèn pin vừa tắt, xung quanh chìm vào bóng tối. Tôi không kịp làm gì cả, chỉ có thể ngơ ngác chú ý bốn phía, đề phòng cái gì đó đột nhiên xuất hiện.
Sau một lúc lâu cũng không thấy bất cứ động tĩnh nào, ngược lại lúc tôi quay đầu lại mới thấy Chu Tam đã thắp nến, trong tay lúc này đang cầm một sợi chỉ đỏ
Chu Tam buộc một đầu chỉ đỏ vào một nhánh cây thoạt nhìn như sắp chết héo, kéo dài khoảng hai mét rồi lấy đầu kia buộc lên nhánh khác
Ở chính giữa dây thì đặt ngọn nến đã thắp sáng trước đó
Sau khi Chu Tam làm xong hết mọi chuyện, hắn rút từ trên người ra một lá bùa vàng. Lá bùa mau lẹ biến thành một con thiên chỉ hạc trong tay hắn
Chu Tam lầm bầm, con thiên chỉ hạc kia liền bốc cháy trước mặt tôi, cùng lúc đó, nó bắt đầu bay vào giữa sợi chỉ. Giống như mở ra một cánh cửa, thiên chỉ hạc vừa lướt qua dây đỏ, hai đầu dây như bị người ta dùng lực kéo, một giây sau cũng trực tiếp bốc cháy
Chỉ đỏ cháy rất nhanh, gần như là trong nháy mắt đã trực tiếp cháy đến cuối. Nhưng ngay lúc nó cháy xong, một cánh cổng bằng sương mù cứ như vậy xuất hiện trước mắt chúng tôi
Chiều rộng của cổng bằng chính xác chiều dài của sợi chỉ đỏ vừa rồi
“Xong rồi, đi thôi, lát nữa phải chú ý một chút, đừng có thô lỗ quá”
Tôi không hiểu những gì Chu Tam nói. Nhưng chắc chắn ngay giây tiếp theo tôi sẽ thấy những điều kỳ dị. Mấy thứ này dường như tôi đã đọc được trong cuốn sách mà ông nội để lại, là một loại phương pháp mở cửa âm.
Tương truyền còn có một thế giới khác ở giữa dương gian và Âm giới, những thứ tồn tại ở đây đều cũ kĩ mục nát. Nó không thuộc về thế giới người sống, cũng không thuộc về âm phủ, nó là một sự tồn tại rất lạ thường
Nếu thật là như vậy, Chu Tam mở ra nơi này hẳn là phó thác của cô gái đến tiệm hôm qua
Không đáp lời của Chu Tam, tôi trực tiếp ôm con gà trống bước vào cánh cổng sương mù. Một trận kinh ngạc qua đi, Chu Tam lại lần nữa xuất hiện trước mặt tôi, nhưng cùng lúc đó còn có một con đường cổ kính.
Hai bên đường có rất nhiều tòa nhà, phong cách không phải của hiện đại, thậm chí còn chẳng phải cận đại
Chu Tam cầm trong tay một tờ giấy trắng. Thoạt nhìn giống như chẳng có gì, nhưng nếu cẩn thận nhìn kĩ sẽ thấy trên đó có một đoạn chữ nhỏ rất dài. Nhưng vì khoảng cách, tôi không đọc được trên đó rốt cuộc viết cái gì
“Chính là nhà này”
Đi bộ ước chừng trên dưới mười phút, Chu Tam ném tờ giấy đi, có vẻ hắn đã tìm thấy đích đến của mình. Lúc này tôi mới phát hiện dòng chữ trên tờ giấy đó là một địa chỉ
Tôi nhìn vào tòa nhà Chu Tam chỉ. Gạch xanh ngói đen, thoạt nhìn vô cùng cổ quái, càng cổ quái hơn chính là ngôi nhà này yên tĩnh không một tiếng động, căn bản là không hề truyền ra một âm thanh nào cả
“Có đúng là đây không?”
Tôi không khỏi phát ra một tiếng kinh ngạc. Chu Tam không mở miệng trả lời tôi, chỉ nhẹ nhàng gật đầu coi như đáp lại
“Không phải chỗ này thì có thể là chỗ nào?”
Nói rồi Chu Tam trực tiếp đẩy cửa bước vào
Một tiếng ma sát dài và chói tai phát ra từ cổng trước. Tôi không nhịn được rùng mình một cái. Vừa lúc cổng mở ra, hình như có thứ gì đó khủng khϊếp cũng chạy ra
Tôi liếc nhìn Chu Tam, vẻ mặt hắn nghiêm trang trông rất buồn cười. Cuối cùng cũng có chút khí khái đẩy cửa, chỉ là tình cờ quét quanh bốn phía rồi mới cẩn thận bước vào nhà
Tôi nhìn cánh cổng đen sì trước mặt mình. Ở trong mắt tôi, thứ này thật giống như một con thú khổng lồ ăn thịt người, dường như nó có thể trực tiếp nuốt chửng tôi bất cứ lúc nào
“Cậu không phải là đang sợ đấy chứ?”
Chu Tam thấy tôi không bước vào, quay lại nhìn tôi lần nữa. Tôi liếc nhìn Chu Tam, khuôn mặt đối phương vân đạm phong kinh (mây gió điềm nhiên = bình tĩnh, nhẹ nhàng)
Thành thật mà nói giờ này hắn ít nhiều đã cho tôi một chút tự tin, giọng nói của Chu Tam vừa rơi xuống, tôi không còn chần chừ nữa, trực tiếp một đạp đi vào
Gió nổi từng trận, đây hẳn là cảm giác trực quan nhất của tôi với nơi này
Kỳ lạ chính là khi tôi ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy mặt trăng trên bầu trời. Mặt trăng đặc biệt tròn và tỏ, nó thậm chí còn chiếu sáng mọi thứ xung quanh một cách rất rõ ràng
Nhưng chính vì vậy, tôi nhìn cảnh vật bốn phía, cả người sửng sốt, sau đó liền muốn móc từ trong người ra một đồ vật có thể khiến bản thân yên tâm
“Trần tiểu ca à, đừng kích động, bọn chúng không hại được cậu đâu”
Chu Tam vội vàng mở miệng. Động tác của tôi mới dịu xuống. Bởi vì tôi phát hiện những kẻ xung quanh tuy rằng cứ nhìn chằm chằm tôi nhưng tất cả đều không hề nhúc nhích
Bốn phía đầy người. Ai cũng có sắc mặt tái nhợt, hốc mắt lõm sâu, bất động.
Ánh mắt bọn chúng đều dồn về phía cổng lớn, mỗi người một động tác quái dị. Có người làm động tác hoan nghênh, có người lại như mời ngồi, tóm lại trong phòng hơn hai mươi người, không ai bình thường cả
Nhưng quỷ dị chính là Chu Tam lại không phản ứng quá dữ dội
“Được rồi, nhìn cậu sợ kìa, đưa con gà cho tôi”
Nói xong Chu Tam mặc kệ tôi có tỉnh táo lại hay chưa, trực tiếp nắm lấy con gà trống trong tay rồi ôm vào phòng trong
Đây là một cái sân khá rộng. Hai bên sân vây đầy người, vẫn là những động tác không đồng nhất và không nhúc nhích như cũ.
Nói là không nhúc nhích, nhưng khi tôi quay đầu đi chỗ khác, nhìn lại mấy tên ở cửa, thì phát hiện ánh mắt của chúng trực tiếp lia qua đây
Tôi lập tức chết trân ngay tại chỗ. Một cử động cũng không dám, bởi vì tôi phát hiện khi tôi đến, tất cả đều hướng về phía tôi.
Bọn chúng một đám sắc mặt trang trọng, còn cười vô cùng quỷ dị. Từng người một không nhìn ra hỉ nộ (vui hay giận), chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm tôi
Tôi kéo áo Chu Tam, thấy âm khí xung quanh vì sự xuất hiện của chúng tôi mà trở nên vô cùng nồng đậm.