Chương 63: Không cho chạm vào, chỉ bởi vì người chạm vào là lệ tư thừa

Lệ Tư Thừa đang họp video trong phòng làm việc, nhìn thấy Wechat thì đã hơn nửa tiếng.

Nhìn thấy tấm ảnh này, ánh mắt Lệ Tư Thừa chợt nhíu chặt, bầu không khí nguy hiểm trong phòng làm việc nhanh chóng lan tràn.

Khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng, giờ phút này đã kéo căng thành một đường vòng cung khó mà nhu hòa.

Trước mắt, phảng phất trông thấy đôi mắt đen láy đang sợ hãi như nai con của cô, trong veo, tinh khiết né tránh anh.

Nhưng là, không nghĩ tới cô không để cho mình đυ.ng hắn, chỉ là bởi vì người chạm vào cô. . . Là hắn Lệ Tư Thừa mà thôi!

A. . . Tốt, rất tốt!

Nhấc điện thoại lên, trực tiếp liền gọi vào dãy số đã được thêm vào danh bạ cách đây chưa đầy hai ngày, ghi chú là: số điện thoại ở nhà.

Nhưng lúc này, càng nhìn càng thấy khó chịu.

Năm từ đơn giản như vậy, lúc này giống như tràn ngập ý mỉa mai, trào phúng.

—— —— —— —— ——

Tô Thiên Từ ăn thịt xiên uống bia, khó có được cảm giác phóng thích.

Trò chuyện với Lục Diệc Hàn khiến cô cảm thấy thư thái hơn bao giờ hết.

So với khi ở cùng Lệ Tư Thừa cẩn thận từng li từng tí, Lục Diệc Hàn càng giống như bạn thân của cô, không bị ràng buộc, hoàn toàn không cần quanh co lòng vòng.

Tô Thiên Từ hạnh phúc đến cả người đều muốn bay lên

Trong hai kiếp, cô luôn một mực tuân thủ lời dạy của Lệ gia và phép tắc của hào môn.

Nhưng đợi nàng chết qua một lần mới biết được , lễ nghi? phép tắc? Hết thảy cũng không so được với niềm vui của cô.

Chỉ là đúng lúc này chuông điện thoại vang lên.

Nhấc điện thoại lên nhìn, thế mà lại là Lệ Tư Thừa.

Nếu cô nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên anh gọi điện cho mình kể từ khi kết hôn.

"Uy."

"Đang ở đâu?"

"Tôi ở bên ngoài."

"Đang làm gì?"

"Ăn cơm."

"Với bạn sao?"

Tô Thiên Từ cảm thấy có gì đó không đúng, Lệ Tư Thừa lúc thường nói chuyện, tuy rằng trong lời nói cũng không có ấm áp, nhưng cũng không có hùng hổ dọa người như bây giờ, dường như...... có vài phần tức giận!

Đây là làm gì?

Nhưng nghĩ nghĩ, cô vẫn nói: "Bạn tốt."

Mà Lệ Tư Thừa xa xa tại biệt thự, nghe vậy ánh mắt càng lạnh lùng!

A, bạn tốt!

"Nam hay nữ?"

"..."

"Làm sao? Không dám nói?" Giọng Lệ Tư Thừa có chút châm chọc.

“Nam nhân, chỉ là bạn học cấp ba, ăn một bữa cơm.” Tô Thiên Từ không rõ ràng chính mình tại sao phải giải thích, nhưng trong lòng vẫn bình tĩnh thản nhiên.

Cô với Lục Diệc Hàn cái gì cũng không có, không ngại nói ra.

Nhưng đằng kia, truyền tới tiếng cười trầm thấp.

Cực thấp, cực lạnh!

"Bí mật cùng nam nhân khác gặp mặt, cũng không biết chọn nơi thông minh một chút, chọn nơi nổi tiếng nhất Khang Thành? Hả?"

Tô Thiên Từ trong lòng lộp bộp, đột nhiên quay đầu nhìn chung quanh.

Nhìn thấy phản ứng của Tô Thiên Từ, Lệ Vi Nhã lập tức cúi đầu chột dạ, im lặng ăn xiên nướng.

Tuy nhiên, Tô Thiên Từ vẫn nhìn thấy được.

Đường Mộng Tình lại không chút nào sợ hãi, nhìn vào mắt Tô Thiên Từ tràn đầy khıêυ khí©h.

"Chính là chúng ta nói, thế nào!"

Nhìn thấy Tô Thiên Từ như vậy, không khó đoán cô nhận được cuộc gọi của ai.

Trái với lương tâm cắn rứt của Lệ Vi Nhã, Đường Mộng Tình vẫn cảm thấy phi thường đắc ý, đứng dậy, đi về phía Tô Thiên Từ, nhìn Lục Diệc Hàn một cái khinh thường, "Không nghĩ tới cô thích loại này tiểu bạch kiểm, nam nhân tốt như Lệ Nhị ca, cô thế mà cũng cho anh ấy đội nón xanh, hừ! Tỷ tỷ ta nói đúng, loại người như cô, liền không nên gả cho Lệ Nhị ca, thật mất mặt!"