Lúc cô bắt xe đến cổng trường học cũ thì đã hơn bảy giờ tối rồi.
Tô Thiên Từ trả tiền xe, nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe Reynold màu đỏ rất phong cách đang đỗ ở đấy, bên cạnh xe còn có một người đàn ông trẻ tuổi, hơi dựa người vào thân xe.
Người này thoạt nhìn khoảng tầm hai mươi tuổi, đeo một chiếc kính không gọng, làn da trắng như tuyết, mũi cao, đôi môi mỏng đỏ mọng. Thời điểm cậu nhìn thấy Tô Thiên Từ thì trên mặt đã nở một nụ cười xán lạn như ánh mặt trời: "Này, Thiên Từ."
Tô Thiên Từ nhìn thấy trên người cậu mặc quần áo đơn giản thoải mái, kết hợp với nụ cười rực rỡ. Đây chính là mẫu hình thiếu niên đẹp trai tràn đầy sức sống.
"Mới có hai năm không gặp, mà cậu đã trở nên xinh đẹp như vậy rồi, thực sự là quá kinh diễm!" Lục Diệc Hàn khoa trương, còn đưa tay lên che mắt, "A..., chói quá, chói quá, cậu đừng đứng gần tôi, hào quang nữ thần này sẽ làm phàm nhân như tôi tan chảy mất."
Tô Thiên Từ cười "phốc" một tiếng, "Cái tên này, cậu một chút cũng không thay đổi."
Lục Diệc Hàn cũng cười, cậu đứng ở bên cạnh cô liền đưa tay lêи đỉиɦ đầu cô, một mặt so đo, ghét bỏ: "Chỉ là chiều cao này của cậu một chút cũng không tăng lên nhỉ, quả nhiên là đồ lùn."
"Cậu đem thể diện vứt đi đâu rồi hả, đi so đo chiều cao với một đứa con gái. Cậu có thể cao đến 1m80, nhưng tôi không được 1m8 thì cũng không chết người!"
"Nghe cũng có chút hợp lý, chỉ là cậu cao có 1m50 thôi sao?"
Tô Thiên Từ nhìn thấy trong mắt cậu rõ ràng có ý xem thường, liền tức giận nắm tay thành một quyền đưa tới, y hệt như năm đó, nổi giận quát lên: "Lão nương 1m65!"
Lục Diệc Hàn khoa trương, kêu thảm một tiếng, một bộ dạng bị trọng thương, lùi về sau một bước, "Chết mất, chết mất, đau chết tôi rồi..."
"Biến!"
Hai người vừa đi vừa đùa giỡn, chốc lát đã đi đến quán thịt nướng kia.
Quán nướng mở trước cổng trường cấp ba ở Khang Thành đã có lịch sử rất lâu đời, mùi vị đặc biệt ngon.
Sau khi gọi cả một bàn đồ ăn, Tô Thiên Từ lại gọi thêm mấy chai bia, sau đó mới chậm rãi cùng Lục Diệc Hàn vui vẻ mà hàn huyên.
Đã lâu không gặp, hai người nói chuyện rôm rả từ trên trời xuống đất, mà không hề để ý đến xung quanh, vẫn có một đôi mắt luôn theo dõi từng hành động của bọn họ kể từ khi tiến vào.
Trường cấp ba Khang Thành là một trong những trường trọng điểm nhất ở đây, không ít người từ những nơi rất xa đến đây học. Thời điểm cuối tuần học sinh đều sẽ đi chơi, cho nên việc không trở về nhà cũng hết sức bình thường.
Ở trong góc của quán nướng, có hai cô gái tầm 17-18 tuổi, từ khi Tô Thiên Từ và Lục Diệc Hàn đi vào đã bị bọn họ để ý.
Đường Mộng Tình vừa thấy Tô Thiên Từ bước vào cửa, động tác ăn thịt nướng BBQ liền trở nên gấp gáp, sau đó kéo tay Lệ Vi Nhã, nói: “Cậu xem, người kia có phải là chị dâu nhà cậu không? Mà người đàn ông kia là ai?”
Lệ Vi Nhã quay đầu lại nhìn, liếc mắt một cái liền nhận ra Tô Thiên Từ.
“Ừm, đúng là chị ấy.”
Nhưng sao chị dâu lại xuất hiện ở chỗ này?
Lệ Vi Nhã theo phép lịch sự chuẩn bị đứng dậy đi đến chỗ Tô Thiên Từ chào hỏi, lại bị Đường Mộng Tình nhanh tay kéo lại, “Đừng qua đó, anh họ của cậu mới kết hôn với chị ta có mấy ngày, thế mà chị ta đã quang minh chính đại ở bên người đàn ông khác rồi. Xem ra chị của tớ nói không sai, trong xương cốt của người phụ nữ này chính là đồ lả lơi ong bướm!”
Lời này nghe có vẻ không hay lắm, nhưng lại thành công khiến Lệ Vi Nhã đang chuẩn bị đứng dậy lại lần nữa ngồi xuống.
Đường Mộng Tình nói, “Cậu mau chụp ảnh gửi cho anh cậu đi, để cho anh cậu sớm nhìn thấy gương mặt thật của người phụ nữ này, không thể để anh ấy tiếp tục bị lừa!”
Lệ Vi Nhã gật đầu, lập tức cầm điện thoại lên chụp Tô Thiên Từ, thuận tiện còn chụp cận mặt Lục Diệc Hàn.
Sau đó liền mở WeChat ra, tìm nick của Lệ Tư Thừa, gửi đi.