Hai mươi tám vạn tám ngàn tệ?
Trời ạ!
Cả đời Lâm Uyển Đình chưa chắc đã được cầm trong tay nhiều tiền như vậy!
Chỉ là một chiếc váy thôi, chỉ tợ cô ta nhịn ăn nhịn mặc nhiều năm mới có thể mua được!
Làm sao bây giờ? Cô ta rất thích nó!
Lâm Uyển Đình nhìn Tô Thiên Từ vẫn luôn mỉm cười trầm mặc, nói: "Thiên Từ, cậu cảm thấy đẹp sao?"
"Cũng không tệ lắm."
"Có nên mua không?"
"Thích thì mua đi, cũng không đắt, có hơn hai mươi vạn thôi!" Khoé môi Tô Thiên Từ khóe môi khẽ nâng lên, giống như hơn hai mươi vạn này thật sự không đáng là bao.
Đối với cô mà nói, xác thực không đắt.
Tô gia vì muốn cô có chút mặt mũi, nên đã cho cô một khoản lớn làm của hồi môn, trong đó bao gồm châu báu, trang sức, bất động sản, có giá trị đến gần nghìn vạn.
Hơn nữa trưởng bối của Lệ gia còn cho bao lì xì, đương nhiên sẽ không ít tiền, toàn bộ những thứ này cô cũng không tính vào, chỉ nguyên cái thẻ mà Lệ Tư Thừa đưa cho cô cũng đủ để cô tiêu xài xa hoa rồi.
Kiếp trước, cô bị Đường Mộng Dĩnh lừa đi đầu tư, khiến toàn bộ tài sản lên đến mấy nghìn vạn này hóa thành nước chảy đi, không còn một xu dính túi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô lạnh xuống.
Lâm Uyển Đình có chút xấu hổ, nói: "Hôm nay ra ngoài, tớ không có mang nhiều tiền như vậy!"
"Cửa hàng chúng tôi có thể quét thẻ!" Nhân viên cửa hàng có "lòng tốt" mà "nhắc nhở", chỉ là ngữ khí có chút quái dị.
"Ừm, quét thẻ đi." Tô Thiên Từ làm bộ nghe không hiểu.
Lâm Uyển Đình trong lòng lo lắng, tay nắm một chặt chiếc váy, lại bị nhân viên bán hàng kinh hãi đẩy ra, nói: "Đừng nhào như thế rất dễ xảy ra vấn đề! Vật liệu này rất đắt!"
Lời nói của người bán hàng khiến Lâm Uyển Đình càng cảm thấy mặt nóng lên.
Tính cách của nàng mặc dù thích chiếm món lời nhỏ, nhưng da mặt vẫn là không dày bằng Liễu An An, nghe được lời chế giễu rõ ràng như vậy từ người bán hàng, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ thành quả đào.
"Thiên Từ, cậu mua cho tôi một chiếc váy thì sao, chiếc váy này hơn hai mươi vạn mà thôi, chồng cậu à Lệ Tư Thừa, cậu không thiếu số tiền này đúng không?"
"Lệ phu nhân?" Một nhân viên bán hàng nghe thấy lời của Lâm Uyển Đình, hai mắt sáng lên, vẻ mặt chợt hiểu ra, "Tôi nói, làm sao có thể nhìn quen như vậy? Hóa ra là Lệ phu nhân! "
"Tôi cũng chỉ cảm thấy có điểm giống thôi, không nghĩ tới ngài ở ngoài đời so với trên video càng đẹp hơn nhiều."
Cái Lâm Uyển Đình muốn chính là hiệu quả này!
Dù sao Lệ Tư Thừa cũng là nhân vật có uy tín và danh dự, khi nghe những lời này, chắc chắn Tô Thiên Từ sẽ không thể cự tuyệt.
Nếu không cô sẽ bị nói là keo kiệt, thứ vứt đi không chỉ là mặt mũi của cô, mà còn có mặt mũi của Lệ Tư Thừa!
Trong lòng Lâm Uyển Đình tính toán, nhìn cô mỉm cười: "Thiên Từ, được không!"
Tô Thiên Từ khẽ nhíu mày lại, không thay đổi sắc mặt, nói: "Thì ra đây là lý do mà cậu muốn tôi tới?"
Những lời tiếp theo không cần cô nói, thì những người có chút đầu óc đều sẽ hiểu được nó có ý gì.
Trong đó có một nhân viên cửa hàng cười lạnh một tiếng, "Tôi nói, thì ra Lệ thiếu phu nhân là bị nhìn thành người coi tiền như rác."
Lâm Uyển Đình nghe không lọt tai loại lời nói này, tức giận, nói: "Cô cái gì đấy?"
"Không sao, cũng chỉ là một chiếc váy mà thôi."
Tô Thiên Từ vội vàng xua tay, mặc dù nói như vậy nhưng trên mặt lại biểu tình có chút thất vọng cùng ủy khuất.
Bên cạnh cũng có những phu nhân khác đang đi dạo phố, mới đầu nghe được bốn chữ Lệ thiếu phu nhân thì không nhịn được mà quay đầu lại, giờ phút này khi thấy một màn như vậy, có người không nhịn được, nói: "Không thể nói như vậy được, có một thì có hai, váy này đối với cô mà nói không tính cái gì, nhưng đối với vài người mà nói, chỉ sợ là tiền lương nhiều năm. Đây không phải là muốn làm thịt dê béo sao?"