Chương 52: Kem mắt cũng chưa dùng qua?

Dường như Tô Thiên Tử cảm nhận được ánh mắt của cô ta, cô quay đầu nhìn lại, ánh mắt nhẹ hàng hướng về phía cô ta.

Chỉ là, thời điểm nhìn thấy trang phục trên người Lâm Uyển Đình, lông mày thanh tú không tự chủ mà nhíu lại một cái.

Cho dù cô không nói gì, chỉ tỏ ý ghét bỏ một cách rất tự nhiên để cho Lâm Uyển Đình cảm thấy rõ ràng.

Mắt Lâm Uyển Đình nóng lên, nhất thời cảm giác mình giống như là một vịt con xấu xí, đứng trước mặt thiên nga chân chính, xấu hổ đến nỗi không chỗ trốn.

"Uyển Đình, tới rồi?" Tô Thiển Từ cười đến thật xán lạn, thật giống như người vừa mới dùng ánh mắt ghét bỏ mà dò xét người khác không phải là cô vậy.

Lâm Uyển Đình gian nan cười một tiếng, "Đúng vậy..."

"Đến đây, giúp tớ thử xem cái dưỡng mắt này đi, tớ không hiểu lắm, cho tới bây giờ còn chưa dùng qua những vật này đâu."

Lâm Uyển Đình nghe vậy, tâm tình liền đã khá hơn rất nhiều.

Hừ, bay lên cành cao thì có sao chứ, cuối cùng thì vẫn là gà rừng!

"Không thể nào, ngay cả kem dưỡng mắt cậu cũng chưa từng dùng qua sao?" Ngữ khí, giống như mang theo vài phần ghét bỏ.Tô Thiên Từ sớm có đoán trước.

Lâm Uyển Đình, thoạt nhìn đối xử với mọi người rất ôn nhu, trên thực tế so Liễu An An lại càng phải đề phòng hơn.

Lâm Uyển Đình đi tới, liền đón nhận kem dưỡng mắt trên tay Tô Thiên Từ, trong lòng thất kinh.

Nhãn hiệu kem dưỡng mắt này nổi tiếng là đắt đỏ, Tô Thiên Từ bây giờ còn đang xem sản phẩm mới nhất của bọn họ, giá cả lại càng đắt đến lên trời!

Cầm trên tay, trong lòng liền không kìm nén được sự yêu thích, cô ta mở ra hai lần, sau đó bôi thử lên mắt, rồi lại lau đi, bôi thêm lần nữa.

Hành động này lọt vào mắt của nhân viên bán hàng, khiến cho cô ấy nhíu nhíu mày, đưa tay, liền lấy kem dưỡng mắt kia trở về, nói: "Tiểu thư, loại kem dưỡng mắt này rất đắt."

Lâm Uyển Đình có chút không phục vừa trừng mắt: "Đắt thì sao? Cô còn không cho tôi dùng thử?"

Tô Thiên Từ tranh thủ thời gian ngăn lại, nói: Được rồi được rồi." Vừa nói, nhìn về phía cô nhân viên bán hàng kia, "Giúp tôi lấy một cái."

Lúc nhân viên bán hàng đối mặt với Tô Thiên Từ, thái độ rõ ràng đã khá hơn nhiều, "Được ạ, cô vui lòng chờ một lát."

"Tôi cũng muốn một cái, để xem cô còn dám xem thường người khác không!" Lâm Uyển Đình có chút tức giận.

Nhân viên bán hàng một mặt hoài nghi, nhưng là vẫn là lấy thêm một cái cẩn thận bỏ vào trong túi đựng.

Lâm Uyển Đình nói như vậy chỉ là để trút giận mà thôi, hơn nữa khi xem xét giá tiền, lập tức liền giật nảy mình.

Trong đầu yên lặng đếm số không, từng số một, mười, trăm, ngàn, vạn...

Một cái kem dưỡng mắt thôi, thế mà hơn một vạn!

Lâm Uyển Đình trong lòng có chút run rẩy, nhưng nghĩ đến Tô Thiên Từ còn đang đứng bên cạnh, cũng buông lỏng không ít, nói: "Thiên Từ, cậu thanh toán một thể đi, trên người tớ bây giờ không mang tiền mặt."

"Không sao đâu, tôi cũng là quét thẻ." Tô Thiên Từ cười, lấy ra một tấm thẻ đen mà Lệ Tư Thừa đưa cho mình.

Nhìn thấy tấm thẻ này, Lâm Uyển Đình trong lòng càng cảm giác khó chịu.

Nhớ ngày đó, Tô Thiên Từ có gì hơn cô ta chứ?

Có hai năm ngắn ngủi không gặp, vậy mà... đã bị cô bỏ xa như vậy!

Nhân viên bán hàng tiếp nhận thẻ từ tay Tô Thiên Từ, rất nhanh liền giúp cô quẹt thẻ, sau đó lại nhìn về phía Lâm Uyển Đình, hỏi: "Tiểu thư, cô không phải là sẽ quên cả thẻ đấy chứ?"

Lâm Uyển Đình nghe thấy nhân viên bán hàng nói như vậy, trong lòng càng thêm khó chịu, cắn răng cười lạnh: "Ai nói?"

Vừa nói, từ túi xách bên trong lấy ra một chiếc thẻ tín dụng.

Nhìn thấy nhân viên bán hàng quẹt thẻ tín dụng, lòng Lâm Uyển Đình như đang rỉ máu.

Nhưng lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

"Số dư trong thẻ tín dụng không đủ, tiểu thư, cô còn có thẻ khác nữa không?"

Không hiểu sao, Lâm Uyển Đình lại thở dài một hơi.

Được rồi, mất thể diện thì mất thôi, còn tốt hơn mất tiền!

Hơn một vạn, là bốn năm tháng tiền sinh hoạt của cô ta đó!

Đang muốn đem thẻ cầm về nói không mua, đúng lúc đó Tô Thiên Từ lại mở miệng.