Chương 50: Không nghe thấy, không hỏi

"Gần đây có rất nhiều chuyện của Liễu An An bị hacker tung ra, đăng lên mạng. Hiện tại thanh danh của cô ta đã bị phá hủy hoàn toàn rồi, có phải do cô làm không?"

Tô Thiên Tử đươntg nhiên sớm đã biết rồi, nhưng nghe thấy Lệ phu nhân nói như vậy, vẫn giả bộ không biết, nói: "Mẹ, nếu con có bản lĩnh này, thì lúc ở của hàng con còn có thể bị cô ta bắt nạt như thế sao?"

Chuyện video của Liễu An An ở cửa hàng kia huyên náo như vậy, tin tức của Lệ phu nhân vẫn luôn rất nhanh nhạy, nhất định là đã sớm nhìn thấy rồi.

Quả nhiên, Lệ phu nhân trmầm mặc hồi lâu, nói: "Không phải cô thì tốt, mặc dù Liễu An An họ Liễu, nhưng đứng sau lưng bọn họ lại là Đường gia, có thể không trêu chọc thì đừng nên trêu chọc."

"Con biết rồi, mặc dù con cũng giận chuyện kia, nhưng con là có chừng mực. Liễu An An kiêu ngạo như vậy, biết đâu cô ta không chỉ đắc tội với mình con mà còn với cả người khác nữa thì sao?

"Ừ, dù bất kể như thế nào thì Lệ gia chúng ta đều không liên quan đến. Cô bây giờ đã là con dâu của Lệ gia, muôn ngàn lần không được lỗ mãng."

"Con đã biết."

"Được, vậy đi, bảo Tư Thừa có thời gian về nhà nhiều một chút."

"Vâng."

Cúp điện thoại, không đợi Tô Thiên Từ đặt điện thoại xuống, điện thoại lại vang lên lần nữa.

Là một dãy số lạ.

Thời gian gần đây thật là bận bịu.

"Là Thiên Từ sao?" Một giọng nói nhỏ nhẹ có chút nhu nhược truyền đến, nghe được giọng nói này cô liền nghĩ có lẽ đây là một cô gái ôn nhu và yếu ớt.

Thế nhưng cũng chỉ có nghĩ mà thôi.

" Vâng, ai thế?" Tô Thiên Từ giả bộ như không biết.

"Tớ là Uyển Đình đây, là bạn tốt thời cấp ba của cậu. Cậu không nhận ra tớ sao?"

"À..." Tô Thiên Từ giả bộ như nhớ ra, "Thì ra là cậu, có chuyện gì sao?"

Nghe được giọng điệu lạnh nhạt của Tô Thiên Từ, đầu dây bên kia trầm mặc một chút, hiển nhiên không ngờ tới cô lại phản ứng như vậy.

Lúc trước, Tô Thiên Từ đã từng cực kỳ khao khát có được bạn thân.

Mặc kệ mối quan hệ đó có là gì, chỉ cần để cho cô cảm thấy người đó luôn coi cô là bạn tốt, thì chắc chắn cô sẽ đối xử với người đó tốt hơn gấp ngàn lần.

Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, lại có thể thay đổi lớn như vậy sao?

Quả nhiên, khi bay lên được cành cao thì sẽ không giống nhau!

Lâm Uyển Đình bóp chặt điện thoại, để cho giọng mình nghe ôn nhu một chút: "Nghe Phó Lãnh Băng nói họp lớp cậu cũng tới, mà tớ lại không biết mặc cái gì mới đẹp, hay là chúng ta đi dạo phố đi? Thuận tiện gặp mặt luôn, lâu quá rồi không gặp."

Kiếp trước, Tô Thiên Từ chính là bị Lâm Uyển Đình dùng hai từ "bạn tốt" mê hoặc, liền không có chút do dự nào cùng với cô ta đi dạo phố.

Tô Thiên Từ đưa cho cô ta một bộ lễ phục cực kỳ xa xỉ, bản thân lại bị chọn cho một bộ váy dạ hội màu sẫm dành cho người già.

Đêm đó Lâm Uyển Đình giống như là công chúa bạch tuyết, còn Tô Thiên Từ mặc bộ váy dạ hội kia, nhìn cô lúc đó chả khác gì như "độc cô Hoàng hậu".

Lâm Uyển Đình gặp mọi người liền nói: Nhìn chiếc váy tớ đang mặc có đẹp không? Là Thiên Từ chọn cho tớ đấy, giá cũng đến mấy trăm ngàn đó!"

Liễu An An đã sớm cùng với cô ta thông đồng, trắng trợn nói cô được bao nuôi, đám người kia liền tin theo không chút nghi ngờ.

Ai có thể nghĩ đến một người lúc trước không hề có cái gì, lại lập tức gả cho nam thần quốc dân ở Khang Thành?

Tô Thiên Từ khó lòng giãi bày, lại thêm tính tình lúc đó quá nóng nảy, rơi vào tình huống bực tức nên đem mấy thứ trên bàn đập loạn một trận, chật vật không chịu nổi mà còn bị tất cả mọi người chỉ trỏ.

Cô lại không biết, tình cảnh thảm hại của bản thân, sớm đã nằm trong kết quả dự liệu của Liễu An An và Đường Mộng Dĩnh.

Lệ Tư Thừa tận mắt nhìn thấy hết thảy mọi chuyện, lại làm như không nghe thấy, không hỏi !