Tô Thiên Từ hô lên, lùi ra sau một bước.
Nhưng nước canh vẫn theo đà mà văng ra ngoài khay, chảy xuống dưới.
Nước canh nóng bỏng chảy từ bụng xuống, chớp mắt cái váy ngủ của cô đã bị loang lổ một mảnh lớn.
Tô Thiên Từ đau đến nhíu chặt mày, đẩy cái khay ra xa một chút.
Lệ Tư Thừa không nghĩ tới trong tay cô lại cầm đồ nóng như vậy, liền ngẩn ra. Nhưng rất nhanh, anh liền phản ứng lại, đặt đồ trên tay cô xuống, nhìn về phía mảng loang lổ trước người cô.
(Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!)
Bây giờ đang là mùa hè.
Nên Tô Thiên Từ mới mặc váy ngủ được làm bằng chất liệu tơ tằm, mặc dù nó rất mỏng nhưng mặc vào lại rất thoải mái.
Vệt nước làm ướt cả một mảnh ở vùng bụng dưới, để lộ ra vòng eo nhỏ bé cùng với… chiếc qυầи ɭóŧ!
Một chiếc váy ngủ màu xanh lam kết hợp với một chiếc qυầи ɭóŧ cùng màu.
Lệ Tư Thừa liếc mắt một cái, liền cảm thấy nhiệt độ toàn thân không đúng lắm, thanh âm đặc biệt trầm khàn, “Có sao không?”
Tô Thiên Từ bị bỏng đến đỏ cả hốc mắt, trừng mắt nhìn anh: “Anh thử bị nước nóng dội vào người xem?”
Lệ Tư Thừa nhìn thấy nước trong bát đã bị đổ ra ngoài một nửa, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt đã hòa hoãn đi ít nhiều, "Cô nấu cho tôi?”
“Là mẹ Dung.” Tô Thiên Từ kéo váy ngủ đang dính chặt vào người ra, cảm giác cả người nóng rát, trong lòng không khỏi ủy khuất, “Mẹ Dung mẹ cố ý gọi điện thoại tới, bảo tôi nấu cá gì đó cho anh ăn.”
Lệ Tư Thừa nghe vậy, ánh mắt càng trở nên thâm sâu, bên môi tựa hồ như kéo lên một chút, tiếng nói nhàn nhạt mà trầm ổn, “Không nghĩ tới, mẹ Dung mẹ còn rất cởi mở.”
Tô Thiên Từ ngẩn ra, mãi về sau mới hiểu được, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, trong lúc nhất thời, không biết nói gì, “Anh…”
Không hiểu sao, khi nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của cô, tâm tình đang khó chịu đột nhiên lại tốt hơn hẳn.
Anh nắm lấy tay cô, nói: “Đi, giúp cô bôi thuốc.”
Bôi thuốc?
Tô Thiên Từ theo bản năng mà nhìn thoáng qua vùng bụng dưới, chỗ đó vẫn bỏng rát như cũ, nhưng mà…
Cô lại đang mặc váy!
Lại là loại váy làm bằng chất liệu tơ tằm siêu mỏng!
Nếu muốn bôi thuốc thì chẳng phải là… sẽ vén váy lên sao?
Nghĩ đến đây, trong đầu Tô Thiên Từ không khỏi nhớ lại khung cảnh sáng sớm hôm đó, trên mặt càng trở nên ửng hồng.
Liền giật tay lại, Tô Thiên Từ nói, “Không cần, anh ăn mì trước đi, chỉ là nước canh thôi, mì bên trong vẫn còn ăn được. Chỗ này tôi đi tắm qua là ổn rồi!”
“Không được.” Giọng nói của Lệ Tư Thừa tràn đầy quyết liệt không cho phép cô cự tuyệt, “Để tôi bôi thuốc, dù sao cũng vì tôi nên cô mới bị bỏng.”
Đôi mắt đen lạnh lẽo mang theo sự nghiêm túc khó lòng giải thích.
(Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!)
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Tô Thiên Từ không có nói nữa, để mặc anh kéo đi. Chờ đến khi cô phản ứng lại thì đã ngồi trên sofa ở phòng khách rồi.
Lệ Tư Thừa đặt hộp thuốc lên mặt bàn.
Mặt Tô Thiên Từ đỏ như trái cà chua chín, cô vội đứng lên, chạy đến đoạt lại hộp thuốc, nói: “Tôi… Tôi tự bôi được chính mình tới liền hảo, anh đi ăn đi, đừng để bị đói!”
“Ngồi xuống!”
Thanh âm ra lệnh, hệt như một vị vương giả đầy uy quyền, không cho phép người đối diện từ chối.
Tô Thiên Từ còn muốn nói cái gì, đột nhiên Lệ Tư Thừa duỗi tay, đè tay cô lại.
Hơi ấm từ bàn tay to lớn truyền vào cơ thể cô.
Một bàn tay khác của Lệ Tư Thừa ấn ở trên vai cô, đẩy một cái khiến cả người cô ngã xuống sofa, tiếp theo anh cũng theo đó mà đè lên.
Tô Thiên Từ nhìn khuôn mặt anh tuấn phóng đại trước mắt, hô hấp liền chậm đi nửa nhịp…