Tô Thiên Từ theo bản năng mà ngẩng đầu lên nhìn Lệ Tư Thừa một cái, lại thấy anh cũng đang nhìn mình.
Nháy mắt, bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt của Lệ Tư Thừa trước sau như một, nó được bao phủ bởi một tầng sương mù, mờ mịt, huyền bí đến khó tả.
Tô Thiên Từ thu hồi ánh mắt lại, đặt đũa xuống, nói: “Mẹ Dung, lấy giúp tôi một đôi đũa khác.”
Lệ Tư Thừa mắc chứng sạch sẽ không bình thường.
Ở kiếp trước, Tô Thiên Từ có một lần ăn cơm cùng với anh. Trong lúc vô tình đũa của hai người chạm vào nhau, anh liền nổi trận lôi đình.
Anh nói: Muốn cho anh ăn nước miếng của cô sao?
Tô Thiên Từ bị dọa đến sững sờ, căn bản không biết mình đã làm sai cái gì.
Nhưng ngay sau đó anh lại nói: Đáng tiếc tôi không muốn ăn nước miếng của cô, bẩn lắm!
Liền gọi người hầu mang đũa đi đổi.
Vì tránh cho nước miếng của cô làm anh cảm thấy bẩn, Tô Thiên Từ đã nhanh trí mà nhanh hơn anh một bước.
Ai biết, Lệ Tư Thừa nghe thấy Tô Thiên Từ nói lời này, ngược lại là toàn thân căng cứng, đem đôi đũa bạc nắm chặt trong tay.
Khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng mà giờ phút này lại càng giống như một tác phẩm điêu khắc từ băng. Ngay cả nhiệt độ quanh thân anh cũng đang không ngừng giảm xuống, lạnh đến thấu xương.
Lệ Tư Thừa đột nhiên thay đổi, khiến Tô Thiên Từ có chút không kịp hiểu.
“Làm sao vậy?”
“A…” Lệ Tư Thừa trầm thấp cười, lại làm cho Tô Thiên Từ giật mình.
Cô cứ nghĩ anh sẽ tức giận, nhưng không, anh chỉ đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, đứng dậy rời đi.
Người phụ này, thế nhưng lại chê anh bẩn?
Tốt, rất tốt!
(Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com)
Dáng người cao lớn rất nhanh đã biến mất ở chỗ ngoặt tầng hai, cửa phòng ngủ chính bị mở ra một cách thô bạo.
Rốt cuộc Tô Thiên Từ cũng không thể hiểu được, trong lòng liền phát ra hỏa khí.
Người đàn ông này, đúng là tâm tình bất định!
Quyết định không để ý tới anh, Tô Thiên Từ tiếp tục vùi đầu vào ăn.
“Phu nhân…” Mẹ Dung lên tiếng, khẽ cau mày có chút lo lắng, “Sao tiên sinh lại tức giận vậy?”
Nhắc tới người này, hỏa khí của Tô Thiên Từ liền bùng lên, cô cười lạnh một tiếng: “Anh ta có bệnh!”
Mẹ Dung: “…”
Thở dài một tiếng, “Tiên sinh bị bệnh đau dạ dày, không thể để bụng đói. Phu nhân, ngài mau đi gọi Tiên sinh xuống ăn cơm đi.”
“Không đi, tôi còn không chưa ăn no.”
Trong lòng Tô Thiên Từ tràn đầy oán khí, kiếp trước cô đã bị anh khi dễ cả đời rồi, kiếp này còn muốn cô cứ hẹn mọn như vậy mà đi hầu hạ sao?
Nằm mơ đi!
Cơm nước xong, Tô Thiên Từ liền đi lên tầng, phát hiện đồ vật trong phòng của mình đã bị dọn đi từ lúc nào.
Cô sửng sốt, liền xoay người đi tìm mẹ Dung.
Hóa ra là mẹ Dung tưởng cô đến nhầm phòng, cho nên mới mang toàn bộ đồ của cô dọn về phòng ngủ chính.
Nhất thời Tô Thiên Từ khóc không ra nước mắt.
Nhưng cô vẫn phải đi tới phòng ngủ chính, gõ cửa: “Lệ tiên sinh.”
Không có tiếng đáp lại.
Lệ Tư Thừa là người rất cuồng ngạo, trước nay đều không khóa cửa.
Bởi vì anh tự tin, sẽ không có người nào dám can đảm xông vào phòng của anh.
Tô Thiên Từ thử mở cửa ra, quả nhiên, cửa không có khóa!
Cô bước vào trong, không có ai.
Ngược lại trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.
Anh đang tắm.
Tô Thiên Từ thở phào nhẹ nhõm, hiện tại là thời điểm tốt để cô dọn đồ về phòng cũ.
Đi tới đi lui mới dọn được một nửa, trên trán Tô Thiên Từ đã lấm tấm mồ hôi, cô bắt đầu thấm mệt, thở dốc.
Thời điểm Lệ Tư Thừa đi ra, liền thấy cô đang bận rộn dọn dẹp đồ trong phòng.
Anh khẽ cau mày lại.
“Đang làm cái gì?”
“Dọn đồ.”
“Dọn đi đâu?”
“Phòng đối diện.” Vẻ mặt Tô Thiên Từ như điều đương nhiên. Cô ngồi dậy, quay đầu lại, liền thấy một mảnh xuân quang…