Chương 1: Trả Lời Đi, Năm 1991

Vừa giặt xong đống quần áo chất như núi, Sở Tốt đã mồ hôi đầm đìa.

Mùa hè năm 1991, chưa có máy điều hòa, thậm chí quạt điện cũng là một thứ xa xỉ.

Thành thật mà nói, Sở Tốt không quen với việc này.

Chịu đựng cái nắng , phơi quần áo trong sân, Sở Tốt lập tức trở lại phòng.

Nhìn thấy con gái đang ngủ ngon lành trên giường tre, mọi mệt mỏi trong người tan biến.

Ông trời đã cho cô một cơ hội tái sinh, cô thực sự không biết phải cảm ơn như thế nào.

Lo lắng về việc nắng nóng có ích gì?

Nghĩ về kiếp trước của mình...

Hơn năm mươi năm cuộc đời, năm nào không khổ?! Sau nhiều lần hôn nhân thất bại, để nuôi con trai bị não úng thủy, cô đã làm công nhân vệ sinh trong mười lăm năm.

Đúng vậy, Sở Tốt đã tái sinh từ năm 2021 trở về.

Trở lại năm 1991, thời kỳ đẹp nhất trong đời cô.

Trong cuộc hôn nhân đầu tiên của mình.

Nước mắt đã đọng lại trong mắt, cô lấy chiếc quạt tre bên cạnh, nhẹ nhàng quạt cho con gái.

Nghĩ về cuộc sống bi thảm của con gái vì mình sau này, cô cảm thấy chua xót, một giọt nước mắt rơi xuống cánh tay trắng nõn như củ sen của con gái.

"Mộng Mộng, mẹ xin lỗi con, lần này mẹ nhất định sẽ không rời bỏ con!"

"Cũng không bao giờ rời bỏ ba của con nữa, dù cuộc sống sau này có tốt hay không, mẹ nhất định sẽ cố gắng bảo vệ các con!"

Nhìn thấy những vết sưng to hơn quả dâu tây trên tay con gái, Sở Tốt vội vàng đứng dậy tìm dầu gió.

Nhưng tìm một vòng cũng không thấy, cô nhận ra, căn phòng mình đang ở vô cùng bừa bộn.

Khuôn mặt xinh đẹp của Sở Tốt đỏ bừng.

Suýt nữa thì quên, ba mươi mấy năm trước cô khá là lười biếng.

Tính ra, năm này cô đang ở cùng chồng Yết Kiến Hoa tại cửa hàng tạp hóa xã Bùi Thủy.

Yết Kiến Hoa làm việc ở đây, điều kiện sinh hoạt ở nông thôn có hạn.

Phòng được phân không chỉ là phòng ngủ, mà còn là phòng ăn và bếp.

Trong chiếc chậu gỗ dưới đất, nồi chảo từ tối qua chưa được rửa, đứng từ xa đã ngửi thấy mùi hôi.

Trên sàn bê tông còn một đống vỏ hạt dưa.

Quần áo lộn xộn chất đống, dù rằng vào thời điểm đó cũng không có mấy bộ quần áo đẹp để mặc...

Không lạ gì con gái bị muỗi đốt đầy mình, với môi trường như thế này mà không sinh sôi muỗi mới lạ!

Việc cấp bách bây giờ không phải là tìm dầu gió nữa, cần phải nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ cái nhà này.

Trong nhà không có đồng hồ, Sở Tốt không biết đã mấy giờ.

Chỉ bằng vào một chút sức lực dẫ dọn dẹp được nửa chừng thì từ đống đồ lộn xộn tìm ra được dầu gió.

Sau khi bôi cho con gái, chồng cô là Yết Kiến Hoa đã về nhà.

Thấy Sở Tốt đầm đìa mồ hôi và căn nhà đã sạch sẽ hơn một nửa, Yết Kiến Hoa sững sờ.

"Trời nóng thế này, sao lại quậy phá..."

Yết Kiến Hoa than thở, mở nắp nồi ra nhìn, chỉ thấy bên trong trống không.

Nồi chảo được rửa sạch sẽ, nhưng không có một hạt gạo, rõ ràng là không nấu cơm.

Lập tức tức giận: "Cô làm cái quái gì vậy? Cô thậm chí cơm cũng không nấu!"

Anh ấy bận rộn cả ngày ở cửa hàng, về đến nhà mà không có cơm ăn, trong lòng rất tức giận.

Người vợ này thường ngày lười một chút cũng được, dù sao nấu ăn cũng tạm ăn được.

Hôm nay lại còn làm loạn cả nhà mà không nấu cơm cho anh!

Yết Kiến Hoa mặt mày tái mét, ngồi xuống bên giường tre, tiếng gầm gừ của anh khiến Yết Mộng Mộng trên giường tỉnh giấc.

Yết Mộng Mộng chỉ mới chưa đầy một tuổi, dễ tỉnh giấc.

Cô bé giật mình một cái, tỉnh dậy từ giấc ngủ, khóc lớn.

"Oe..."

Yết Mộng Mộng mở mắt mơ màng, và thấy cha mình đang ở bên cạnh.

Lập tức tiếng khóc giảm bớt, bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy cánh tay của Yết Kiến Hoa.

Lời tác giả :Khi bắt đầu viết, tôi không hỏi mẹ, viết đến nửa chừng mới nhớ ra hỏi mẹ về mức lương của thời đại đó, nói là hơn một trăm, ba tôi hồi đó là một trăm ba, vì vậy có vài chỗ ở phần trước có thể đã viết sai, tôi viết là ba mươi mấy (vì tôi hỏi bà tôi khi bắt đầu viết, bà ấy nhớ nhầm thời đại, dẫn đến việc tôi viết sai mức lương này) giá cả tôi tính theo mức lương hiện tại, tự chuyển đổi, nếu có chỗ nào sai sẽ sửa sau, lo lắng có chỗ nào bỏ sót không sửa, nên tôi đặc biệt nói ra ở đây.