“Gấp cái gì chứ!” Thương Thừa Tuấn vươn tay gảy gảy phân thân đang đong đưa. “Người ta nghĩ muốn cho anh một đêm khó quên!” Loan hạ thắt lưng hôn Hoắc Văn Đình một cái. “Hôm nay nhưng là ngày kỷ niệm một năm kết hôn của chúng ta!”
“Ai nói với em hôm nay là ngày kỷ niệm một năm kết hôn của chúng ta! Chúng ta kết hôn đã nhiều năm rồi!” Hoắc Văn Đình chán nản.
“Không phải hôm nay?” Thương Thừa Tuấn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: “Lại gạt em! Ngày này năm trước chúng ta đi Italia kết hôn! Nếu không sao em lại không nhớ rõ chứ!”
“Bởi vì cái đầu không nhạy của em lại bị nở hoa!” Hoắc Văn Đình hô to. Hoặc là cũng đừng nhớ đến, hoặc là nhớ thì nhớ cho hết, hiện tại này tính là cái gì!
Thương Thừa Tuấn suy nghĩ nửa ngày, chỉ cảm thấy đau đầu. “Không nghĩ, dù sao hôm này em nhất định phải ăn anh, anh cũng chuẩn bị tốt, nếu không thì khúc dạo đầu chẳng phải em làm không công.” Rút ngón tay trong cơ thể Hoắc Văn Đình ra, chuẩn bị cởϊ qυầи áo của mình, nhưng vừa cởi một nửa liền thấy hai mắt tối đi, sau đó cả người ngã lên người Hoắc Văn Đình
“Thương Thừa Tuấn, Thương Thừa Tuấn?” Hoắc Văn Đình dùng chân đẩy đẩy người ghé vào trên người anh. “Em đứng dậy cho anh!” Rống giận, hỗn đản này dám để như vậy mà ngủ, cậu khơi mào lửa còn chưa có diệt đâu! Trong cơn tức giận Hoắc Văn Đình một cước đem Thương Thừa Tuấn ngủ như lợn chết đá xuống giường.
Cũng bất chấp dùng sức cởi ra làm bị thương đến mình, Hoắc Văn Đình rút tai tay bị cà vạt cột lên đầu giường, may mắn người này không dùng dây thừng hay là còng tay, không để ý đến trên cổ tay có vết thương cùng với Thương Thừa Tuấn quỳ rạp trên mặt đất giống như thi thể, Hoắc Văn Đình vọt vào phòng tắm đem nhu cầu của mình giải quyết trước.
Mà Thương Thừa Tuấn còn không biết đang có một hồi ‘ác mộng’ đang chờ mình.
……
Vừa ngủ cảm giác đến thẳng khi trời sáng, Thương Thừa Tuấn ngáp cái rõ to, mơ màng ngồi dậy. “Đình, Đình!” Đẩy đẩy Hoắc Văn Đình vẫn còn đang ngủ, “Anh đừng ngủ, em đói bụng!”
Hoắc Văn Đình bị đánh thức lấy tay lau mặt, mặc dục bào vào chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt.
“Đình, tay anh làm sao vậy?” Thương Thừa Tuấn nhào qua nắm lấy tay Hoắc Văn Đình, nhìn vệt dây trên tay, đau lòng hỏi. “Đau không? Em giúp anh thổi nhé!’ Dùng sức thổi lên miệng vết thương. “Sao lại biến thành như vậy?”
Là em làm thành! Hoắc Văn Đình nhìn Thương Thừa Tuấn đam cầm hai tay mình thầm nghĩ. “Không có việc gì, chỉ bị thương một chút!” Rút tay lại sờ đầu Thương Thừa Tuấn. “Không phải tiểu Tuấn đói bụng sao? Anh phải nhanh nấu cơm cho em ăn.”