Chương 66

Thương Thừa Tuấn vốn thầm nghĩ chỉ ăn một con, cuối cùng vẫn là dằn không được con sâu tham ăn, đem một đĩa ‘Túy tôm’ đều ăn hết, cuối cùng đánh no cái cách vựng hồ hồ.

Vì hống Thương Thừa Tuấn vui vẻ, Hoắc Văn Đình cố ý chấm dứt sớm hội nghị chạy về nhà nấu cơm cho Thương Thừa Tuấn, nhưng khi mở cửa liền phát hiện trong phòng tối thui. “Tiểu Tuấn, tiểu Tuấn? Sao em không bật đèn?” Người này sẽ không phải trốn trong chăn đọc tiểu thuyết chứ. Nghĩ vậy, Hoắc Văn Đình chuẩn bị đi đến phòng ngủ nhìn xem, ai ngờ vừa mới đi được vài bước đã bị người đè lên tường hôn. “Thương Thừa Tuấn, em uống rượu!” Trừng mắt nhìn người toàn thân đầy mùi rượu.

“Em không có uống rượu!” Thương Thừa Tuấn cười tà nói. “Em chỉ ăn một đĩa tôm mà thôi.”

“Em còn dám…”Hoắc Văn Đình muốn đẩy thương Thừa Tuấn ra, liền phát hiện người này động tác nhanh hơn mình.

Nhìn Hoắc Văn Đình bị mình đánh ngất, Thương Thừa Tuấn vẫn cười tà đem người khiêng lên vai hướng về phía phòng ngủ

Hoắc Văn Đình bị đánh vựng mơ mơ màng màng tỉnh lại, liền phát hiện hai tay mình bị trói ở đầu giường: “Thương Thừa Tuấn!” Nghiến răng nghiến lợi nhìn người ngồi ở bên cạnh đang vẽ quyển quyển trên người anh. “Cởi trói cho anh!” Tiểu tử này dám trói anh lại, lá gan càng ngày càng lớn.

“Đình ~~” Thương Thừa Tuấn cười ngồi khóa trên người Hoắc Văn Đình, cúi đầu hàm trụ lỗ tai Hoắc Văn Đình mà liếʍ, kế tiếp hôn lên môi, cuối cùng dùng đầu lưỡi như có như không liếʍ hầu kết Hoắc Văn Đình. Hai tay xé rách quần áo trên người anh. “Em thích nhất là hương vị nước hoa Cologne trên người anh!” Tham luyến dùng sức ngửi, sau đó vùi mặt vào ngực Hoắc Văn Đình.

“Thương Thừa Tuấn, em có biết em đang làm cái gì không!” Hoắc Văn Đình đen mặt trừng mắt nhìn người ở trên người anh đang đốt lửa khắp nơi.

“Đương nhiên biết!” Cười nhấc thân trên, một ngụm cắn lên hồng anh trên ngực trái của Hoắc Văn Đình, còn dùng răng nanh nghiến làm cho nó đứng lên.

“Ưm….”

Nghe thấy Hoắc Văn Đình phát ra tiếng rêи ɾỉ, Thương Thừa Tuấn vừa lòng ngẩng đầu. “Em đang làm việc anh thích làm nhất!” Liếc mắt nhìn hồng anh bị mình cắn thũng. Sau đó dọc theo cơ ngực một đường hôn xuống. “Em là học trò giỏi chứ?” Ngẩng đầu đưa cho Hoắc Văn Đình hơi thở đang trầm trọng khuôn mặt nở nụ cười tươi.

“Em cái….” Hoắc Văn Đình hung tợn nhìn chằm chằm Thương Thừa Tuấn. Người này cái tốt không học, học mấy thứ này sao mau vậy. Từ từ….Em ấy không phải đều đã quên sao? Sao lại nhớ rõ làm loại chuyện này, từ lúc em ấy xuất viện tới nay anh vốn không có chạm em ấy, chẳng lẽ……