Thương Thừa Tuấn quay đầu trừng mắt liếc Hoắc Văn Đình một cái, bẻ càng thêm ra sức, cuối cùng còn đem vỏ chuối ném về phía Hoắc Văn Đình.
Nhìn thấy đã tới giờ đi làm, Hoắc Văn Đình mặc áo vest cầm cặp táp đi tới cửa, nhìn vỏ chuối đầy đất, đối với Thương Thừa Tuấn còn đang bẻ chuối tiêu nói: “Tiểu Tuấn, tí nữa em đi lại nhớ cẩn thận một chút, đừng đạp phải vỏ chuối em vứt dưới đất. Cơm trưa anh để trong lò vi ba, em đừng quên ăn đó!” Dặn dò. Thấy Thương Thừa Tuấn không để ý tới mình, biết người này hiếm có nổi giận ‘tiểu bạo tính tình’, mặt mang ý cuời lắc đầu rời đi.
Nghe âm thanh ô tô rời đi, Thương Thừa Tuấn vứt bỏ vỏ chuối tiêu cuối cùng, ngã vào sô pha. Cậu thật sự không cần đi công viên Disleyland ở châu Âu gì hết, cũng không cần đi trượt tuyết, cậu thầm nghĩ đi một lần vòng quay khổng lồ… nghĩ nghĩ liền ngủ quên luôn.
Ngủ thẳng cho tới giữa trưa mà không có ăn sáng nên Thương Thừa Tuấn bị đói tỉnh, ngồi dậy xoa xoa bụng, Thương Thừa Tuấn vốn nghĩ tuyệt thực kháng nghị thật sự kiên trì không được, cuối cùng quyết định thỏa hiệp, ăn nó xong tiếp tục làm cách mạng. Đứng dậy nhìn vỏ chuối tiêu cùng quả chuối tiêu đầy đất, “Khinh thường em!” Dám nghĩ em sẽ đạp phải vỏ chuối tiêu, quá coi thường em!
Nghĩ tới đây, Thương Thừa Tuấn từ trên sô pha nhảy xuống, “Em nhảy, em nhảy, em nhảy nhảy nhảy!” Giống như trước đây chơi nhảy khắp phòng, Thương Thừa Tuấn vui vẻ nhảy qua những cái vỏ quả chuối tiêu. “Khinh thường em, em mới không có đạp phải vỏ chuối tiêu…..A…” ‘Rầm’ một tiếng, Thương Thừa Tuấn ngã xuống đất, đầu đập vào cầu thang, hai mắt nhất thời tối đi, hôn mê bất tỉnh.
Chỉ thấy trền sàn nhà một mảnh bừa bãi, trừ bỏ một đống vỏ chuối tiêu, còn có một cái vỏ bị đạp nát.
—-_—-_—-
Thương Thừa Tuấn ngây ngô xoa đầu còn đau nhức. “Kỳ quái, sao mình ngủ ở đây?” Nhìn căn phòng hỗn độn, Thương Thừa Tuấn thở dài. Đứng dậy đến phòng tạp hóa lấy túi rác bắt đầu nhặt chuối tiêu, nhặt một nửa đột nhiên vươn thắt lưng, vỗ ót nói: “Trời ạ, mình nói mình quên cái gì, thì ra hôm nay là ngày kỷ niệm một năm kết hôn của mình với Đình! Mình sao lại quên chứ!” Ném túi rác trong tay, Thương Thừa Tuấn vui vẻ cầm lấy điện thoại. “Alô, là khách sạn Quân Duyệt phải không, tôi muốn đính cơm…”
……
Nhìn bàn đầy thức ăn và rượu, Thương Thừa Tuấn lau nước miếng chảy ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào món ‘Túy tôm’ được đưa thêm. “Thơm quá đi!” Vươn đầu qua ngửi ngửi, là món tôm cậu yêu nhất. Quay đầu nhìn đồng hồ, phát hiện Hoắc Văn Đình sắp về, “Mình chỉ ăn một con, chỉ một con, Đình sẽ không giận!” Cười trộm cầm một con tôm bỏ vào miệng.