Hoắc Văn Tiệp buông cái ly giật mình nhìn Lí Tu, cô không có nghe sai chứ? Anh hai không có chút tình cảm kia cư nhiên vì tìm một người mà làm tới trình độ này. “Vậy bọn họ gặp mặt như thế nào?”
“Một lần ở hội đấu giá quyên tiền vì thiên tai, tiểu Tuấn liền đem cái vòng cổ có l*иg cái nhẫn kia quyên ra ngoài, kết quả bị lão đại vừa vặn ở đó phát hiện, sau đó tiếp theo liền…. Cô cũng biết thủ đoạn của anh hai nhà cô có bao nhiêu cường ngạch, thật sự là không có chỗ nào không làm được!” Biến thành công ty Trù tính của bọn họ vừa mới khởi bước thiếu chút nữa phá sản.
Báo cáo mà bọn họ nhận được căn bản chỉ là đầu đuôi lẫn lộn mà thôi! Nói cái gì mà anh hai bị một cái ngốc tử chỉ số thông minh không cao bò lên, sự thật là anh hai nhà cô không biết xấu hổ quấn quít lấy người ta. “Các anh trước kia quả thực vất vả, những ngày ở cô nhi viện nhất định không tốt!” Hoắc Văn Tiệp nhìn Lí Tu.
“Cũng đối với cô nghĩ kém như vậy, tuy rằng ăn mặc không phải tốt lắm, nhưng ít nhất sẽ không có ai đói bụng, bị đông lạnh.” Lí Tu nói thật thoải mái. “Nói về tôi làm gì, nói về Hoắc gia các cô đi, tôi rất tò mò, nhưng không dám hỏi lão đại.”
“Hoắc gia sao?” Hoắc Văn Tiệp cười thảm một chút, nói: “Nơi đó rất được, đáng tiếc cũng là cái hầm băng, nơi đó không có tình thân, chỉ có lợi ích. Vị trí gia chủ cùng quyền lực thuộc về người có năng lực, ai cũng không nghĩ tới lúc trước anh hai tôi sẽ bỏ xuống vị trí mà anh ấy hao tâm tổn lực có được sau khi bác gái mất, mang theo những gì đoạt được rời khỏi châu Âu đến nơi này. Đây cũng là nguyên nhân dẫn tới thời điểm anh ấy gặp nạn Hoắc gia bên kia không có vươn tay trợ giúp.”
Hoắc Văn Tiệp vươn tay quơ quơ trước mặt Lí Tu. “Nhìn thấy hai bàn tay này không, nếu nó không thể cầm bút thiết kế trang phục, tôi đây cũng chỉ có thể bị nhốt trong nhà giam kia, chờ đợi bị biến thành công cụ để tiến hành trao đổi lợi ích.” Cầm lấy ly rượu uống một ngụm, “Cho nên khi tôi nhìn thấy các người rõ ràng không có quan hệ huyết thống, lại vì đối phương mà quan tâm làm tôi hâm mộ. Đáng tiếc tôi không phải anh hai, tôi không có khả năng tự đi trên con đường của mình, thừa dịp hiện tại có thể tự do mà hảo hảo hưởng thụ, miễn cho lúc đó đến cả kí ức muốn nhớ cũng không có.”