Đợi cho ‘tiểu bạch’ của cậu rốt cuộc bị tiễn bước, Thương Thừa Tuấn đột nhiên cảm thấy khổ sở, nhìn Hoắc Văn Đình một cái, ở trong lòng nghĩ có thể hay không có một ngày, cậu cũng giống như ‘tiểu bạch’, bị Hoắc Văn Đình đưa cho cảnh sát mang đi. Nghĩ như vậy, Thương Thừa Tuấn vội vàng chạy vào phòng ngủ, đem sổ tiết kiệm giấu dưới nệm nắm chặt trong tay.
Vẫn nhìn hành động của Thương Thừa Tuấn, Hoắc Văn Đình bất đắc dĩ ném cái xem thường, tiểu ngốc nghếch này ngay cả đường lui đều cấp cho mình nghĩ tốt rồi, biết đến lúc đó khi rời nhà mang theo tiền, xem ra cái đầu không thông suốt của cậu đúng là không bạch ‘đập’. “Anh đi nấu cơm!” Đem áo vest để lên trên giường, Hoắc Văn Đình đi xuống phòng bếp.
Nếu cậu không nhớ được chuyện trước kia, vậy Hoắc tiên sinh có còn muốn cậu không? Thương Thừa Tuấn ôm cuốn sổ tiết kiệm còn thật sự nghĩ.
=============
Milk-shake trong bản raw là 奶昔, nghĩa là nãi tích, mình lên google search ra thì thấy đó là món có sữa có trứng, thấy bên baidu có ghi là milk-shake nên mình để tên tiếng anh luôn.
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Ngày kỷ niệm
Lí Tu ngồi trong đại sảnh tiệm cơm Tây nhìn tạp chí trong tay.
Tiểu Tuấn người này thật là người ngốc có phúc của người ngốc, Lí Tu nhìn tạp chí thầm nghĩ. Không nghĩ tới trong lúc tiểu Tuấn nằm viện giới truyền thông đã đem chuyện em ấy xả thân cứu một cô gái đưa tin ra ngoài. Hiện tại vô luận là TV, báo chí hay trên mạng internet đều thảo luận chuyện này, ngay cả chuyện tiểu Tuấn quyên tiền cho cô nhi viện Nguyệt Hướng cùng chi trợ học sinh nghèo khó cũng bị đào ra. Vì thế Thương Thừa Tuấn người này còn lấy được cả nước cùng châu Á đề danh Kiệt Thanh, thưởng này có thể lấy được hay không vẫn là thứ yếu, chỉ là chuyện đề danh đã khiến cho nhân khí của tiểu Tuấn tăng vọt không ngừng.
“Anh chờ đã lâu đi?” Hoắc Văn Tiệp mang theo túi xách đứng trước bàn Lí Tu hỏi.
“Không!” Lí Tu cười đứng lên kéo ghế cho Hoắc Văn Tiệp, “Tôi cũng vừa mới đến!” Đi trở về chỗ ngồi của mình. Kêu phục vụ đứng ở một bên, “Muốn ăn cái gì?” Hỏi Hoắc Văn Tiệp, sau đó đưa memu qua.
“Tùy tiện!” Hoắc Văn Tiệp đưa memu trả lại cho phục vụ.
Lí Tu đối với phục vụ phân phó vài câu, ngẩng đầu nói với Hoắc Văn Tiệp: “Tôi đây liền làm chủ!”
Hoắc Văn Tiệp cười gật đầu, hai người bắt đầu nói chuyện phiếm, cho đến khi phục vụ mang đồ ăn của bọn họ lên.