Hoắc Văn Đình phi thường hy vọng thời điểm cảnh sát tới, cũng thuận tiện đem mấy người này đi luôn, vĩnh viễn cũng đừng thả họ ra.
“Đình, tiểu bạch thực ngoan, chúng ta nuôi nó được không?” Đối mặt với Hoắc Văn Đình, Thương Thừa Tuấn theo bản năng đem bất bình biến thành làm nũng cầu xin.
Thái độ kém xe như vậy! Mọi người ghen tị trừng mắt nhìn Hoắc Văn Đình một cái, “Đói chết, chúng ta nên đi ăn cơm, đi thôi.” Ba người xếp hàng đi ra ngoài.
“Không được ôm!” Thấy Thương Thừa Tuấn lại muốn ngồi xuống ôm con sói nhỏ, Hoắc Văn Đình gắt gao ôm chặt Thương Thừa Tuấn vào trong lòng.
“Đình….” Thương Thừa Tuấn đáng thương chớp chớp đôi mắt to.
“Tiểu Tuấn ngoan, em phải biết rằng sói là động vật ăn thịt, cứ việc nó còn nhỏ, nhưng vẫn là một con sói. Vạn nhất nó đột nhiên đói bụng, có khả năng nó sẽ ăn luôn em, em có biết không?” Anh tuyệt đối không cố ý dọa cậu, nhưng chỉ tưởng tượng tới loại chuyện này có khả năng phát sinh, anh liền ứa mồ hôi lạnh.
Thương Thừa Tuấn cúi đầu nhìn dưới chân mình, phát hiện những gì Hoắc Văn Đình nói nửa chuyện cũng chưa phát sinh, mà sự thật cậu cùng ‘tiểu bạch’ chơi với nhau suốt buổi chiều, thành lập tình cảm cách mạng thâm hậu với nhau, cho nên đánh chết cậu cũng không tin ‘tiểu bạch’ sẽ ‘trở nên vô tình’.
“Tiểu bạch sẽ không.” Khẳng định nói.
“Nó không phải chó, nó là sói.” Hoắc Văn Đình nhăn mày. Vì sao cái cây cột kia không lập tức đem cậu tạp thành thông mình, ngược lại làm cho cậu càng bạch. Trước kia chỉ cần anh nói một câu, người này nhất định ngoan ngoãn nghe lời, giống như hiện tại…..cư nhiên còn có thể nói sạo. “Chó đều cắn ngược lại chủ nhân một cái, huống chi là sói!”
“Em biết nó là sói, nhưng nó kêu là tiểu bạch, tên là do em lấy.” Thương Thừa Tuấn cúi đầu nhìn con sói nhỏ màu trắng cách xa cậu, nhìn thấy cặp mắt to, đen, sáng ngời mà đáng thương chăm chú nhìn cậu, càng thêm không đành lòng.
“Tiểu Tuấn!” Hoắc Văn Đình đương nhiên biết cậu lại muốn ôm nó, nếu không có anh cản trở, người này nhất định ôm con sói con chạy trốn.
“Nhưng nó rất đáng thương.’
Anh cảm thấy anh mới là cần thương xót! Hoắc Văn Đình buồn bực thầm nghĩ. Anh đều nhanh biến thành bà mẹ già, tái như vậy xuống anh nhất định tiều tụy tâm lực chết trước em.
Thật vất vả đợi cảnh sát tới, Thương Thừa Tuấn vẫn cùng ‘tiểu bạch’ của cậu lưu luyến ly tình, hai mắt lưng tròng. Nếu không cùng cảnh sát và nhân viên vườn bách thú giải thích, con sói con này từ vườn bách thú chạy ra, cần phải đưa về, Thương Thừa Tuấn còn không chịu buông tay đâu.