Chương 57

“Được thôi….”

Thương Thừa Tuấn thấy Hoắc Văn Đình một bộ muốn tắt thở, mới không cam lòng đem tiểu bạch thả xuống, nhưng con sói trắng nhỏ kia cư nhiên dính ở chân cậu không chịu đi.

“Đình, nó theo em làm nũng kìa!” Thương Thừa Tuấn cao hứng lại quên Hoắc Văn Đình cảnh cáo mà vươn tay muốn ôm nó.

Hoắc Văn Đình nhanh giữ chặt tay cậu, lập tức lấy di động gọi cho cảnh sát báo nguy, làm cho bọn họ thăm dò xem thứ này rốt cuộc từ đâu mà chạy tới.

“Muốn giao cho cảnh sát?’ Thương Thừa Tuấn nhìn con sói trắng này có chút đồng tình, “Chúng ta ở chung nửa ngày, đều có chút tình cảm….Đình, cũng không thể không tiễn bước nó đi sao?” Thương Thừa Tuấn bị Hoắc Văn Đình ôm vào ngực, ngửa đầu lên hỏi.

Hoắc Văn Đình nhăn mày lại, “Tiểu Tuấn, anh không nghĩ ‘dưỡng lang vi hoạn’.” Người này bình thường đùa giỡn ngu ngốc còn chưa tính. Hiện tại cư nhiên còn có ý nghĩ kỳ lạ muốn một nuôi sói? Lân này nói cái gì anh cũng không chấp nhận. Người này chẳng lẽ thật sự cho rằng cuộc sống ngoài đời cùng đóng phim giống như ư, không có nghe nói qua ‘bạch nhãn lang’ sao?

“Nhưng nó chỉ là một con sói nhỏ, nó sẽ không đả thương người, anh cũng thấy đó, nó rất thân thiết với em.” Con sói nhỏ kia còn đang cọ cọ dưới chân cậu kìa.

Sắc mặt Hoắc văn Đình không có biểu tình gì, anh quay đầu, đối với mấy người tránh ở cầu thang lạnh lùng hỏi: “Chu Mạn Sâm, cậu đi theo bên người tiểu Tuấn, vì sao còn để cho em ấy ôm con sói này về nhà. Còn có mấy người vì sao không đem tiểu Tuấn cùng con sói này tách ra!”

“Thực xin lỗi, tôi cũng sợ hãi mà!” Chu Mạn Sâm lắc đầu, tiếp xúc đến ánh mắt lạnh như băng của Hoắc Văn Đình lập tức rụt lui đến sau lưng Hoàng Tư Hàm.

“Vậy hai người các anh đâu?” Híp mắt nhìn Lí Tu cùng Hoàng Tư Hàm vẻ mặt chuẩn bị xem kich vui!

Hai người nhìn nhau, Hoàng Tư Hàm cười hì hì nói: “Chúng tôi không phải sợ tiểu Tuấn thương tâm sao! Hơn nữa chúng tôi cũng không phải đang canh sao, nếu con ‘bạch nhãn lang’ kia dám làm gì, chúng tôi liền xông vào đánh chết nó!”

“Tu, các anh sao còn đứng đó nhìn, tiểu bạch đều bị bắt đi rồi, các anh còn rảnh mà tán gẫu.” Thương Thừa Tuấn bất bình nói.

Ba người trắng mắt nhìn Thương Thừa Tuấn một cái, Lí Tu nói: “Cũng không phải anh hại nó bị bắt đi em hẳn là tìm người báo nguy mà vấn tội mới đúng chứ?” Dùng cằm chỉ chỉ Hoắc Văn Đình, hai người bọn họ gật đầu phụ họa.