“Thật sự? Lão Chu anh thật tốt.” Thương Thừa Tuấn cao hứng ôm lấy Chu Mạn Sâm.
Không, anh hiện tại tuyệt không tốt! Chu Mạn Sâm cúi đầu, nhìn quần áo bị Thương Thừa Tuấn làm cho dính sốt tương cùng với milk-shake, trên mặt không có biểu tình gì, bất quá ở trong lòng thì đã muốn hối hận “Làm người thì không nên dối trá! Sẽ thực xin lỗi chính mình!” Một cước đá văng Thương Thừa Tuấn, Chu Mạn Sâm lấy khăn tay trong túi quần, nhúng vào nước trong hồ, phiết miệng lau sốt tương cùng với milk-shake.
Thương Thừa Tuấn ngã ngồi trên mặt đất hai mắt hồng hồng bò dậy, quay đầu nhìn thấy nhìn thấy một con chó nhỏ màu thuần trắng đang ăn hamburger cậu mới bỏ đi, vì thế quên đau, kích động la hét: “A, lão Chu anh mau nhìn, có con chó nhỏ đang ăn hamburger mà tôi bỏ đi, oa, nói lại uống milk-shake!” Thương Thừa tuấn ngạc nhiên kêu lên.
Chó mà cũng ăn hamburger uống milk-shake?
Chu Mạn Sâm đang lau sốt tương trên quần áo, quay đầu lại, kết quả mở to hai mắt nhìn, thứ đang ăn hamburger cùng uống milk-shake là…..
“Một con chó nhỏ rất đáng yêu a!” Thương Thừa Tuấn ngồi xổm xuống bế con chó nhỏ thuần màu trắng lên.
Chu Mạn Sâm không dám tin, mắt thấy Thương Thừa Tuấn đem vật kia ôm vào lòng, mà khi Thương Thừa Tuấn để cho đầu lưỡi nó liếʍ lên mặt, Chu Mạn Sâm gần như quên hô hấp.
Nuốt một ngụm nước miếng, Chu Mạn Sâm run run nói: “Tôi nghĩ…. Cậu nên buông nó ra có vể tốt hơn.”
“Vì sao? Con chó này rất đáng yêu! Có phải anh cũng muốn ôm không?”
Thương Thừa Tuấn mới cười hỏi Chu Mạn Sâm, còn chưa đưa qua, Chu Mạn Sâm đã chạy cách xa đó vài thước.
“Anh sao vậy? Chẳng lẽ anh sợ chó?” Thương Thừa Tuấn nghi hoặc nhìn Chu Mạn Sâm, chó là động vật rất đáng yêu mà, nó là bạn tốt của con người, sao lại có người sợ nó chứ, huống chi con chó nhỏ trong tay cậu lại là thuần màu trắng, cúi đầu hôn con chó trong tay một cái. “Nhìn, một chút sự tình gì cũng không có!”
Cậu ta…..cậu ta cư nhiên còn sờ đầu nó, còn dùng mặt cọ cọ nó, còn hôn nó! Chu Mạn Sâm trừng lớn mắt, một câu cũng không nói lên lời.
“Được rồi, chúng ta về nhà đi”
“Chờ một chút, cậu…cậu không thả nó ra à?” Đáy mắt Chu mạn Sâm lộ vẻ hoảng sợ, trước khi cậu ta thả nó ra, thì có đánh chết anh cũng không lại gần cậu ta.
“Vừa nhìn chỉ biết nó là một con chó bị lạc, bỏ nó lại thực đáng thương.” Rất đàng thương a, một người rất cô đơn.
Chu Mạn Sâm liếc Thương Thừa Tuấn một cái, “Cậu….không phải tính….” mang về chứ?