Chương 54

Một tiếng sau, Thương Thừa Tuấn được chỉn chu bị Chu Mạn Sâm lôi ra khỏi nhà, lái chiếc xe thể thao đầy phong cách hướng khu phố có Hoắc thị chạy.

……

Chu Mạn Sâm cầm hamburger với milk-shake đi đến bên cạnh hồ nước, đem một ly milk-shake vị ô mai đưa cho Thương Thừa Tuấn, sau đó ngồi xuống bên cạnh ăn vị chocolate. “Nếu đã đến đây sao không đi tìm anh ta?” Chu Mạn Sâm nhìn chăm chú vào tòa cao ốc Hoắc thị cách đó không xa hỏi Thương Thừa Tuấn ở bên cạnh.

“Không được, tôi không muốn làm cho anh ấy thấy tôi thực phiền!” Thương Thừa Tuấn cắn một miếng to hamburger, uống một ngụm lớn milk-shake, nhìn tòa cao ốc xa xa. “Tôi biết anh ấy rất có tiền, nhưng không nghĩ tới anh ấy sẽ có nhiều tiền như vậy!” Một đường lại đây cậu đã hiểu được Đình giàu có cỡ nào, không nghĩ tới anh ấy ngay cả ngân hàng cũng có. Nghĩ vậy, Thương Thừa Tuấn trở nên càng thêm uể oải. “Anh nói, Đình có phải bởi vì lúc trước do tôi đã cứu anh ấy, cho nên anh ấy vì trả ơn tôi nên mới theo tôi cùng một chỗ?” Thương Thừa Tuấn nghĩ, bằng không một người lợi hại như vậy sao có thể sẽ ở cùng một chỗ với cậu.

“Cậu cũng trợ giúp, cậu xem Hoắc Văn Đình là loại người này sao?” Chu Mạn Sâm liếc Thương Thừa Tuấn một cái. Hoắc Văn Đình kia có trái tim tốt như vậy sao, vì một chút ân tình liền lấy thân báo đáp. Nghĩ vậy liền nhìn Thương Thừa Tuấn vài lần, “Sao cậu lại đoán như vậy? Tuy rằng trên cơ bản, Hoắc Văn Đình cùng cậu ở chung một chỗ thật đúng là một chuyện làm cho người ta không thể tưởng tượng được.”

Thương Thừa Tuấn cũng không phản bác, chỉ quyệt miệng, ủ rũ, đem một nửa hamburger còn lại gói lại để lên mặt đất, không ăn nữa.

Chu Mạn Sâm nhìn mặt đất một cái, “Hoắc Văn Đình không dạy cậu không thể bỏ rác bừa bãi à?” Tiểu tử này cũng thật có có đạo đức công cộng, Chu Mạn Sâm ở trong lòng phỉ nhổ.

“Lão Chu, ngay cả anh cũng hiểu được Đình theo tôi cùng một chỗ là thực đáng tiếc sao?” Thương Thừa Tuấn có chút khổ sở nói.

Chu Mạn Sâm nhìn Thương Thừa Tuấn còn thật sự nghĩ nghĩ, “Cũng sẽ không…”

“Thật sự?” Nói như vậy cậu vẫn có ưu điểm đi, tuy rằng hiện tại cậu nghĩ không ra cậu có ưu điểm gì!

“Có lẽ là đời trước anh ta nợ cậu.” Chu Mạn Sâm đem lời nói hết, uống một ngụm milk-shake.

Thương Thừa Tuấn lập tức trắng mắt, “Những lời này thì không cần nói.” Lời này tương đương như chưa nói.

“Vậy cậu cũng đừng hỏi tôi!” Anh mới lười đi làm việc thiện. Bất quá thấy bộ dáng thập phần đáng thương của Thương Thừa Tuấn, quay đầu nói. “Kỳ thật cậu tốt lắm, ít nhất tôi thật sự thích cậu, Lí Tu cùng Trịnh Hách thích cậu chẳng phải xuất phát tự nội tâm sao?” Tuy rằng thích của bọn họ cùng với cái loại thích của Hoắc Văn Đình không giống nhau.