Lúc bắt đầu xem Thương Thừa Tuấn còn có thể càng xem càng ngạc nhiên, nhưng càng xem về sau càng phiền lòng, sau đó nhân lúc TV chiếu hình ảnh ấp áp vui vẻ của cậu và Hoắc Văn Đình, thì lại buồn bực oa trên sô pha, trong lòng khó chịu.
Xem ra lời Hoắc tiên sinh đúng là thật, bọn họ thật sự ở chung! Nhưng một người vĩ đại như vậy sao lại coi trọng một người ngốc nghếch như cậu chứ? Nhìn xem căn phòng quét tước sạch sẽ không một hạt bụi, còn có một tay nấu ăn ngon tuyệt, trọng yếu hơn là ngoại hình rất đẹp trai, tính tình lại tốt như vậy, hơn nữa anh ấy đối với cậu rất tốt! “Ai….” Thương Thừa Tuấn thở dài. Nghe thấy tiếng cười vui, Thương Thừa Tuấn rầu rĩ quay đầu lại nhìn màn hình TV đang chiếu cảnh sinh nhật.
Cậu đã bao nhiêu lâu chưa có sinh nhật? Hai mắt nhìn chăm chú vào màn hình, cố sức nhớ, lại phát hiện trong trí nhớ của cậu hoàn toàn không có trải qua sinh nhật, cúi đầu thương tâm. Từ lúc cậu bắt đầu biết nhớ cũng chỉ biết bản thân bị nhốt trong phòng nhỏ, nơi duy nhất có thể thấy được cảnh sắc bên ngoài chính là cửa sổ duy nhất ở trong phòng. Ba và mẹ cũng chưa từng tổ chức sinh nhật cho cậu, sau lại vào cô nhi viện thì càng không có. Cho đến khi cậu mười tám tuổi nhận chứng minh nhân dân, mới biết được sinh nhật của mình, cũng biết được ngày ba mẹ mang theo em trai đi chúc mừng rồi xảy ra tai nạn cũng vừa lúc là ngày sinh nhật cậu.
“Lão Thương? Xem tôi mang đến cho cậu cái gì nè!” Chu Mạn Sâm dẫn theo bánh ngọt tự làm đi đến. “Cậu làm sao vậy?” Nhìn Thương Thừa Tuấn cúi đầu hỏi.
Nghe thấy có giọng nói Thương Thừa Tuấn ngẩng đầu lên, thấy người ngày hôm qua ôm cậu, nói là hàng xóm của cậu, liền dịch qua bên cạnh, ý bảo Chu Mạn Sâm ngồi xuống. “Có phải tôi đã quên đi thứ gì đó rất quan trọng không?” Quay đầu nhìn Chu Mạn Sâm hỏi.
Nghe xong lời Thương Thừa Tuấn nói, Chu Mạn Sâm đầu tiên là sửng sốt, sau đó ngồi trên sô pha nhìn hình ảnh trong TV. “Ừ, cậu đã quên người cậu yêu nhất cùng với người yêu cậu nhất.”
“Anh nói là Đình sao?” Thương Thừa Tuấn nhìn hai người ôm hôn nồng nhiệt trong TV. Nhìn thấy Chu Mạn Sâm gật đầu, Thương Thừa Tuấn bất đắc dĩ nói: “Đối với anh chính là không rõ vì sao anh ấy lại coi trong tôi, một người không đúng tý nào chứ gì!”
Chu Mạn Sâm nghĩ nghĩ, còn thật sự nói: “Phỏng chừng là anh ta rất vĩ đại, cho nên mới coi trọng cậu, người cái gì cũng không giống như anh ta!” Thấy Thương Thừa Tuấn nghe xong lời anh nói càng thêm uể oải, Chu Mạn Sâm đứng dậy lôi kéo Thương Thừa Tuấn đi lên lầu thay quần áo. “Cậu a, trước khi mất trí nhớ thì hay loạn nghĩ, hiện tại mất trí nhớ thì càng yêu nghĩ loạn, tôi thấy cậu vẫn là hiện tại đi đến công ty của Hoắc Văn Đình nhà cậu tìm anh ta, sau đó làm cho chính miệng anh ta nói với cậu, vì sao lúc trước lại coi trọng cậu!”