Nhìn Lí Tu lại nhìn hào trạch, cuối cùng nhìn về phía Hoắc Văn Đình, sau đó oa một tiếng khóc lên.
Nghe được tiếng khóc, mấy người kia chuẩn bị vào nhà dừng bước, chạy nhanh vây quanh lại. “Làm sao vậy, đang tốt lành sao lại khóc?” Trịnh Hách hỏi.
Vẻ mặt của Lí Tu cùng Hoắc Văn Đình cũng là nghi hoặc, không rõ người này vì sao lại khóc lên. “Tiểu Tuấn em….” Lí Tu cẩn thận bước lại gần.
“Oa oa …….oa oa……” Thương Thừa Tuấn khóc một phen tràn đầy nước mắt nước mũi, suýt tí nữa khó thở, cuối cùng nức nở nói: “Thì……thì…..thì ra…em….em mới là…..người….bị….bao dưỡng…..” Sau đó khóc lớn.
Nghe xong lời Thương Thừa Tuấn nói, Chu Mạn Sâm cùng với Hoàng Tư Hàm khó hiểu, Lí Tu cùng Trịnh Hách thì hóa đá. Hoắc Văn Đình thở dài, vươn tay nắm lấy Thương Thừa Tuấn run rẩy đi vào nhà, sau đó đóng cửa.
—-_—-_—-
Từ sau khi ở cửa nhận định mình bị Hoắc Văn Đình bao dưỡng, Thương Thừa Tuấn liền cách xa Hoắc Văn Đình, thậm chí nhìn cũng không dám nhìn, Thương Thừa Tuấn thật sự không hiểu vì sao cậu vừa ngủ tỉnh lại đã bị người bao dưỡng. Nhớ tới khi bình thường cậu ở nhà lên mạng xem mấy bản tiểu thuyết đam mỹ có liên quan, Thương Thừa Tuấn toàn thân ác hàn. Bởi vì từ xưa tới nay nam sủng vốn không hề có kết cục tốt, cậu hiện tại bị bao dưỡng như vậy đặt ở cổ đại cũng cùng nam sủng không khác nhau lắm.
“Không biết Hoắc tiên sinh có thích cái gì cổ quái không?” Trên sách thường viết mấy kẻ có tiền thường thích chơi một số thứ biếи ŧɦái gì đó, Thương Thừa Tuấn ngồi trong bồn tắm lớn lo lắng nghĩ.
Không được, cậu phải trốn! Đứng dậy, Thương Thừa Tuấn lấy một cái khăn tắm vậy quanh hạ thân bước ra bồn tắm, bắt đầu ở trong phòng tắm loạn chuyển, cuối cùng nhìn chằm chằm vào cửa sổ trong phòng tắm.
Hoắc Văn Đình ngồi trên giường nhìn chăm chú vào cửa phòng tắm. Người này tắm rửa sao lâu như vậy, anh nói để anh giúp cậu tắm, mà cậu lại muốn tự mình tắm, cũng không phải anh chưa từng giúp cậu tắm. Hơn nữa, toàn thân cao thấp của cậu làm sao anh chưa thấy qua, Hoắc Văn Đình bĩu môi.
“Tiểu Tuấn? Tiểu Tuấn? Em tắm xong chưa?” Hoắc Văn Đình đi đến trước cửa phòng tắm gõ cửa. Đợi một hồi không thấy trả lời, Hoắc Văn Đình lấy chìa khóa mở cửa phòng tắm. Quả nhiên….. Hoắc Văn Đình tựa mình vào cạnh cửa, nhìn người bên trong. “Thương Thừa Tuấn, em sẽ không sợ em chui qua không được sao, hay là một nửa bên trong một nửa bên ngoài, em muốn quang lỏa đi ra bên ngoài?” Đối với nửa thân mình Thương Thừa Tuấn nói.