Hoắc Văn Đình đang thu dọn đồ trừng Lí Tu một cái, giữ chặt Thương Thừa Tuấn đang muốn khóc nói: “Tiểu Tuấn đừng nghe cậu ta nói bừa, Tu nói giỡn với em đó!”
“Thật vậy chăng?” Thương Thừa Tuấn nghi hoặc nhìn về phía Lí Tu.
“Ừ!” Lí Tu hung hăng gật đầu.
“Vì sao muốn em mặc như vậy?” Thương Thừa Tuấn vẫn không rõ vì sao cậu lại phải mặc như vậy.
Xoa đầu Thương Thừa Tuấn, Hoắc Văn Đình hôn lên trán cậu, vừa lòng nhìn cục cưng đỏ mặt ngậm miệng lại, dắt tay Thương Thừa Tuấn hướng thang máy chuyên dụng đi. “Đem đồ đạc mang theo!” Hướng Lí Tu ở phía sau phân phó.
Anh giỏi! Lí Tu hướng về phía bóng dáng Thương Thừa Tuấn giơ ngón cái lên, sau đó nghe lời ở phía sau làm tiểu người hầu.
Thương Thừa Tuấn ngồi trên xe nhìn cảnh sắc bên ngoài nghi hoặc, “Tu, đây không phải là đường về nhà mà? Có phải đi nhầm rồi hay không?” Ngóc đầu lên ghế phía trước hỏi.
“Đúng vậy, chúng ta chuyển nhà! Không ở căn phòng cũ kia nữa, chúng ta hiện tại ở tại đỉnh núi Hoa Thụy!” Lí Tu ngồi ở ghế phó lái hảo tâm thay Thương Thừa Tuấn giải đáp nghi hoặc.
Đỉnh núi Hoa Thụy? Đó là khu hào trạch mà, bọn họ sao có khả năng mua được chứ, nan bất thành….. “Tu….” Thương Thừa Tuấn cẩn thận gọi.
“Chuyện gì vậy?”
“Không phải anh nói đời này trừ phi đại gia có tiền bao dưỡng, nếu không thì không ở được trong khu hào trạch kia mà?” Cẩn thận nhìn sắc mặt Lí Tu.
Anh có nói sao? Lí Tu cau mày nghĩ, hình như anh có nói qua! “Đúng vậy!” Khẳng định gật đầu.
Nghe được Lí Tu trả lời, Thương Thừa Tuấn thâm chịu đả kích. “Tu….. anh thật sự vì sống trong hào trạch mà chịu kẻ có tiền bao dưỡng sao? Ô ô…. Tu, không nghĩ tới anh vì muốn cho em tiến vào hào trạch mà tình nguyện bản thân bị ông chú biếи ŧɦái bao dưỡng!”
Trịnh Hách đang mở khóa nghe được lời Thương Thừa Tuấn nói mà trượt chân, còn Lí Tu cũng suýt nữa bởi vì lời nói của Thương Thừa Tuấn mà đập đầu vào cửa kính. “Thương Thừa Tuấn!” Lí Tu nghiến răng nghiến lợi gọi, “Em câm miệng cho anh!”
“Chú ý thái độ của cậu!” Thấy bộ dáng ủy khuất của người yêu, Hoắc Văn Đình không hờn giận nói. “Tiểu Tuấn ngoan, không có việc gì!” Đem Thương Thừa Tuấn bị ủy khuất ôm vào trong lòng ôn nhu dỗ.
Trịnh Hách nhìn thoáng qua Lí Tu tức giận đến đỏ mặt, vui sướиɠ khi người gặp họa nói: “Xứng đáng, cho cậu không có việc gì liền hồ ngôn loạn ngữ, lấy mấy thứ này lừa tiểu Tuấn chơi.” Khởi động xe hướng nơi cần đến chạy.