Chương 48

Gọi ‘Đình’? Rất thẹn thùng a! Thương Thừa Tuấn cúi đầu lui thành một đoàn.

Thấy bộ dáng này của Thương Thừa Tuấn, Hoắc Văn Đình nhịn không được muốn đùa cậu. “Không gọi anh liền hôn em!” Đe dọa nói.

Nghe thấy người này muốn hôn mình, Thương Thừa Tuấn giật mình ngẩng đầu.

Cư nhiên còn không gọi! Hoắc Văn Đình mị mắt làm bộ muốn hôn lên.

“Đình…..” Thương Thừa Tuấn gọi một tiếng, vội đem mình lui trong chăn.

“Tiểu Tuấn yên tâm, em sẽ nhanh khỏe lên!”

“Vâng!” Thương Thừa Tuấn tựa vào trong ngực Hoắc Văn Đình đáp lại.

“Ngủ đi!” Hoắc Văn Đình có tiết tấu vỗ vỗ lưng Thương Thừa Tuấn.

Không bao lâu Thuong Thừa Tuấn liền nằm trong lòng Hoắc Văn Đình ngủ say. Nhìn thấy Thương Thừa Tuấn ngủ say, Hoắc Văn Đình mới đem trái tim treo vài ngày thả xuống, ôm chặt người trong lòng, Hoắc Văn Đình cũng nhắm mắt ngủ.

Sáng sớm khi Lí Tu thay ca đẩy cửa ra liền thấy một bức tranh đẹp. Chỉ thấy ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu ánh sáng lên hai người đang ngủ say, hình ảnh kia làm cho người ta không đành lòng quấy rầy. Buông đồ ăn trong tay, Lí Tu lặng lẽ lui ra, khép cửa lại.

Đầu Thương Thừa Tuấn dán vào trong ngực Hoắc Văn Đình, mà Hoắc Văn Đình thì ôm lấy Thương Thừa Tuấn, tay hai người đan chặt lấy nhau, giống như trên đời này không có lực lượng nào có thể tách bọn họ ra.

—-_—-_—-

Ở bệnh viện nằm năm ngày, trải qua kiểm tra toàn thân tỉ mỉ, trừ bỏ trong não còn có một chút máu tụ làm ảnh hưởng tới trí nhớ, thì toàn thân Thương Thừa Tuấn đều tốt, giống như cái người bị đưa vào phòng cấp cứu, cận kề bên cái chết dạo một vòng không phải là cậu. Biến thành Lí Tu ồn ào Thương Thừa Tuấn ăn ‘đậu thần’.

Thương Thừa Tuấn buồn bực nhìn bản thân bị bao vây thật kín, cuối cùng còn đeo một cái kính mát thật to. “Tu, vì sao em phải mặc thành như vậy?” Quyệt miệng hỏi.

“Tiểu Tuấn a, em hiện tại cũng không phải là người bình thường, nếu như bị những người canh giữ ở dưới phát hiện, chúng ta đừng nghĩ đi ra cửa bệnh viện!” Từ lúc tiểu Tuấn có chuyện cho tới bây giờ không có trở ngại gì, mỗi ngày bên ngoài đều có một đám người canh giữ. Hoàn hảo bọn họ nằm ở phòng bệnh hạng nhất, người bình thường không vào được, bằng không cửa phòng bệnh này đã bị đạp đổ.

“Cái gì?” Thương Thừa Tuấn mở lớn miệng, giật mình hỏi: “Tu, chẳng lẽ trước khi mất trí nhớ em thiếu rất nhiều tiền sao? Bọn họ đều đuổi tới nơi này, chúng ta có cần phải chạy trốn không?” Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, hiện tại bọn họ nghèo như vậy, làm sao có tiền. Nghĩ vậy, Thương Thừa Tuấn gấp đến độ loạn chuyển trong phòng, hai mắt đỏ ửng.