Chương 46

“Hoắc tiên sinh, Lí tiên sinh, tỉnh các anh ra ngoài một chút.” Bác sĩ kêu hai người ra ngoài cửa, mở miệng nói: “Ngày mai chúng tôi sẽ làm kiểm tra toàn diện não bộ cho cậu ta, bất quá bước đầu phỏng chừng, lúc ấy Thương Thừa Tuấn tiên sinh hẳn là bị thương đến đầu, cho nên dẫn tới mất trí nhớ.”

“Khi nào thì em ấy khôi phục toàn bộ trí nhớ?” Hoắc Văn Đình bình tĩnh hỏi.

“Cái này thì không nói chính xác được!” Bác sĩ lắc đầu. “Có lẽ ngày mai cậu ta tỉnh dậy liền nhớ ra, cũng có khả năng cả đời cũng không nhớ lại. Hết thảy phải đợi ngày mai kiểm tra xong mới có thể cho ra kết luận, bất qua tôi hy vọng các vị đưa cậu ta về nơi cậu ta quen thuộc tĩnh dưỡng, như vậy có lợi cho việc khôi phục trí nhớ.”

Thấy bác sĩ rời đi, hai người nhìn nhau. “Hiện tại làm sao bây giờ?”

“Tôi làm sao biết!” Anh hiện tại là người xa lạ ở trong trí nhớ của tiểu Tuấn, Hoắc Văn Đình ở trong lòng rầu rĩ nghĩ. Bất quá tiểu Tuấn nhớ rõ anh gọi là gì, cũng không phải hoàn toàn xa lạ. “Chờ em ấy xuất viện rồi nói sau!”

Cũng tốt, hiện tại chỉ có thể đi bước nào nhìn bước đó, hết thảy chờ tiểu Tuấn xuất viện rồi nói sau, “Trở về anh có thể đem DV mà hai người quay lấy ra cho em ấy xem, cho dù em ấy không nhớ rõ anh, cũng phải làm cho em ấy quen thuộc anh!”

“Được!” Cảm thấy lời Lí Tu nói có đạo lí, Hoắc Văn Đình tán dương gật đầu.

……

Thương Thừa Tuấn ngồi ở trên giường vụиɠ ŧяộʍ dùng dư quang ngắm Hoắc Văn Đình đang ở một bên xem văn kiện. Nhìn nhìn liền cảm thấy toàn thân nóng lên, tốc độ tim đập cũng nhanh hơn. Vì thế lặng lẽ nằm xuống, giấu mình trong chăn tiếp tục nhìn lén Hoắc Văn Đình soái khí. Chẳng lẽ theo như lời bác sĩ nói, bệnh của cậu thật sự nghiêm trọng, bằng không vì sao cậu chỉ nhìn thấy Hoắc tiên sinh sẽ khó thở, vì sao khi Tu đi làm thì cậu phải ngoan ngoãn nghe lời Hoắc tiên sinh?

Cảm giác được có người nhìn lén mình, Hoắc Văn Đình buông văn kiên, ngẩng đầu nhìn Thương Thừa Tuấn đang nhìn lén anh, cười nói: “Nhìn cái gì? Không ngủ được sao?” Thấy vẻ mặt chột dạ của Thương Thừa Tuấn, ý cười càng sâu. “Hay là muốn ăn cái gì?”

Thương Thừa Tuấn bị đương sự bắt được đỏ mặt lắc đầu, vụиɠ ŧяộʍ ngẩng đầu ngắn Hoắc Văn Đình một cái lại cúi đầu xuống. “Tôi…tôi không đói bụng, cũng…..cũng….không buồn ngủ!” Nhỏ giọng nói.” Tôi ……tôi….cái kia…..”

“Cái gì?” Hoắc Văn Đình đứng dậy ngồi vào bên giường, giắt chăn cho Thương Thừa Tuấn.