Chương 43

“Tốt rồi, tốt rồi!” Trịnh Hách rốt cuộc cũng yên lòng. “Đêm nay để tôi thủ, mọi người đều trở về đi!” Vỗ vai Lí Tu cùng Hoắc Văn Đình.

“Không được, tôi thủ!” Hoắc Văn Đình cùng Lí Tu trăm miệng một lời.

Thấy hai người ăn ý như thế, Trịnh Hách cười to nói: “Được rồi, đừng cùng tôi tranh cãi. Cậu, đi về ngủ cho tôi, xem bộ dáng hiện tại của cậu kìa, trong mắt tràn đầy tơ máu!” Chỉ vào Lí Tu nói. “Cậu hiện tại trở về tắm một cái, ngủ một giấc, sáng mai tới thay ca cho tôi.” Nói xong với Lí Tu, Trịnh Hách lại nói với Hoắc Văn Đình: “Anh muốn ở lại đây cũng được, nhưng anh nên về trước an bài tốt chuyện của công ty đi, đừng để cho người khác nói ra nói vào. Hơn nữa anh cũng nên trở về lấy ít đồ cho Tiểu Tuấn, đưa cho Lí Tu, sau đó đến thay ca. Đừng để đến lúc Thương Thừa Tuấn ngốc nghếch kia còn không có tỉnh, hai người các anh lại ngã xuống trước!”

Hoắc Văn Đình cùng Lí Tu liếc mắt nhìn nhau, đều gật đầu. “Sáng mai tôi lại đây!” Lí Tu nói.

“Được rồi, hai người hiện tại cũng không thích hợp để lái xe, vẫn nên ngồi xe tôi mà trở về!” Hoàng Tư Hàm cùng Chu Mạn Sâm phụ giúp hai người đi ra xe.

Thấy mọi người đều rời đi, Trịnh Hách đi vào bên ngoài gian phòng giám hộ. “Tiểu Tuấn, em nhất định phải tỉnh lại, em có biết có bao nhiêu người quan tâm em không?” Nhìn Thương Thừa Tuấn trên người cắm đầy ống dây, vẫn hôn mê bất tỉnh, Trịnh Hách nói.

—-_—-_—-

Lí Tu nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào phòng, liền thấy Hoắc Văn Đình nắm tay Thương Thừa Tuấn ghé vào bên giường ngủ. Buông đồ ăn trong ra xuống, cầm lấy một cái áo nhẹ nhàng đắp lên người Hoắc Văn Đình, nhẹ bước ra khỏi phòng.

“Tiểu Tuấn tỉnh chưa?” Trịnh Hách đứng bên ngoài cửa hỏi.

Lí Tu lắc đầu thở dài. Tiểu Tuấn chuyển từ phòng giám hộ sang phòng bệnh bình thường đã muốn hơn mười ngày, mọi thứ đều bình thường, nhưng một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có, lão đại ở bên giường thủ vài ngày, công ty bệnh viện, hai bên chạy.

Trịnh Hách vỗ vỗ Lí Tu an ủi, nói: “Cậu đã thủ ở đây một ngày, sớm trở về nghỉ ngơi, công ty bên kia còn có tôi. Cậu cũng không phải làm bằng sắt, hơn nữa, làm bằng sắt thì cũng sẽ bị rỉ sắt!”

Lí Tu cười gật đầu, “Tôi biết, tôi sẽ trở về, anh yên tâm đi, công ty bên kia hai ngày này anh liền nhiều…..”

“Được rồi!” Trịnh Hách không khó đãnh gãy Lí Tu, “Tiểu tử cậu sao phiền vậy, nhanh cút trở về đi ngủ cho tôi!” Một chưởng chụp qua thiếu chút nữa đánh bay mắt kình của Lí Tu.